“Còn không phải là chuyện tốt của ngươi sao…” Liễu Dịch Trần hậm hực nói, ánh mắt đầy vẻ ai oán.
“Ta?” Chỉ tay vào mũi mình, Lâm Thiên long không thể tin nổi. “Ta đánh ngươi lúc nào? Không đúng, ta vốn đánh không lại ngươi, sao có thể làm ngươi bầm tím mắt được…”
“Tối qua…” Vậy là thuật chuyện tình tối qua một lượt, Liễu Dịch Trần lược bớt tình tiết mình bị người ta ảo dâm kia.
“A ha ha ha ha… xin lỗi… chuyện đó, tính khí ta lúc ngủ không tốt lắm. Ha ha ha…” Nghe Liễu Dịch Trần nói xong, Lâm Thiên Long không kìm ngồi cười lớn.
Ở sơn trại, hắn nổi tiếng là rất gắt ngủ, hơn nữa, kẻ nào dám đánh thức hắn dậy, chín phần sẽ bị hắn đánh bay, cho nên, người trong sơn trại đều rất tự giác không mò đến phòng hắn lúc sáng sớm.
Liễu Dịch Trần quả thực khóc không ra nước mắt, ai biết được “vợ” mình lại đấm một quyền ngay giữa lúc đang hôn nồng nhiệt nhất chứ, thế nên y chẳng có thời gian phản ứng, thẳng thừng bị đánh bay, sáng sớm hôm nay đến bên suối nhìn mới phát hiện ra mắt mình đã tím đen hoàn toàn.
“Phì…” Thấy dáng vẻ tức tối của Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long lại thấy buồn cười. Tới khi trông thấy một tia nguy hiểm vọt ra từ mắt Liễu Dịch Trần, mới thu lại vẻ biểu hiện một chút, ho khan hai tiếng, không cười nữa.
Đưa cho Lâm Thiên Long một con cá nướng, Liễu Dịch Trần đang cân nhắc xem nên trừng phạt hành vi của hắn tối qua như thế nào, thì tai khẽ động, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330484/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.