“Ngươi… ngươi biến thái, vận nữ trang làm gì.” Lâm Thiên Long bị cười đến sượng, thẹn quá hóa giận nói.
“Thiên Long muốn về núi Khốn Long còn gì, ta đi với ngươi, cũng cần một thân phận chứ. Đóng giả làm vợ của ngươi là hợp lý nhất rồi, đúng không nào?” Liễu Dịch Trần thản nhiên cười, quay một vòng, tà váy lụa bay bay, dáng mình yểu điệu, hoàn toàn không nhìn ra y là nam nhân.
“Hay là…” Liễu Dịch Trần cười xấu xa, nhào lên người Lâm Thiên Long, nhỏ nhẹ cất lời, phong thái tựa hoa lan: “Nếu như, ngươi muốn nói với người khác ta là tướng công của ngươi?”
“Ta mới là tướng công của ngươi!… Tiếng tướng công này sao đọc thấy méo cả miệng.” Lâm Thiên Long tặc lưỡi, cảm thấy xưng hô như vậy không thuận miệng cho lắm.
Liễu Dịch Trần đè xuống sâu hơn, hai tay chống ở hai bên người Lâm Thiên Long, đôi mắt hẹp dài đầy mê hoặc: “Ngươi muốn gọi ta là ông xã cũng không việc gì đâu.”
“Xí xí xí! Ngươi là vợ của ta mới đúng.” Lâm Thiên Long đẩy y ra. Sau đó cảm thấy dưới tay cưng cứng… ngẩng đầu lên…
“Ngươi… ngươi…” Lâm Thiên Long ấp úng chỉ vào hai khối lồi lên đầy khả nghi trước ngực y.
“Cái này hả?” Liễu Dịch Trần nhìn xuống dưới, cười cười. Luồn tay vào rút ra từ trong ngực áo hai quả táo được buộc bằng dây thừng… Mặt Lâm Thiên Long đen xì xì nhìn hai quả táo kia, nhất thời, im lặng như tờ.
“Được rồi, chúng ta mau lên đường thôi, trời sắp sáng rồi.” Không đùa cợt nữa, Liễu Dịch Trần nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330478/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.