Vừa nhớ tới vẻ mặt của Lâm Thiên Long lúc cởi bỏ hết y phục, nắm chặt lấy món “đồ chơi” dưới đũng quần y, tuyên bố thứ thuộc quyền sở hữu của hắn, là y lại thấy chộn rộn trong lòng, mà tối qua cũng bởi nguyên nhân ấy, y mới mất kiểm soát, làm nhiều lần đến vậy.
Thế nhưng, bọn họ bây giờ đã là một đôi lưỡng tình tương duyệt rồi.
Liễu Dịch Trần mỉm cười nghĩ vậy.
“Này, ngươi nghĩ gì mà cười dâm dê thế hả.” Lâm Thiên Long liếc xéo Liễu Dịch Trần, hỏi.
“Ha ha, không có gì.” Liễu Dịch Trần lúc này cười đến là ngốc nghếch, hoàn toàn chẳng có chút khôn khéo ngày thường.
“Hừ…” Lâm Thiên Long bĩu môi, từ mấy ngày trước bằng lòng cùng Liễu Dịch Trần hoan ái, cho đến tối qua hắn tuyên bố côn thịt to lớn kia thuộc về mình, Liễu Dịch Trần liền trở nên ngốc nghếch, thỉnh thoải lại cười ngây ngô.
“Đã bắt Lưu Bình lại chưa?” Lâm Thiên Long ngáp một cái, uể oải hỏi, ưm, Liễu Dịch Trần xoa bóp dễ chịu quá.
“Rồi, phía Hoa đại ca đã điều tra rõ, tên Lưu Bình kia là một con bạc, cách đây không lâu gã thua bạc nợ một khoản tiền, tính trộm ít hàng trong kho để gán nợ, không ngờ lại bị Trần Tứ phát hiện, gã liền đánh chết Trần Tứ, bởi quá hoảng loạn, nên va đổ cây đèn dầu trên bàn, gây ra hỏa hoạn.”
“Ừ, xuống dưới một chút…. vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Lâm Thiên Long thoải mái híp mắt lại.
Động tác của Liễu Dịch Trần dừng lại một lát, “Vụ án này phá xong rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330473/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.