“Được… ta làm vợ ngươi.” Liễu Dịch Trần nuốt nước mắt vào trong.
“Tốt, lão tử đói rồi, ngươi mau đi nấu cái gì đi.” Lâm Thiên Long lập tức sai y đi nấu cơm.
Liễu Dịch Trần gãi gãi mũi, im lặng vào bếp, nấu vài món ăn, giúp “phu quân” y no bụng.
“Hà… No quá.” Lâm Thiên Long vỗ bụng, thỏa mãn “ợ” một tiếng. Hắn không ngờ rằng, tay nghề của Liễu Dịch Trần lại tuyệt đến vậy, chậc… tuy còn kém các đầu bếp lớn trong tửu quán, nhưng… cũng đủ để gả đi rồi.
Người ta nói ăn no rửng mỡ, Lâm Thiên Long thoải mái nằm trên giường, nhìn Liễu Dịch Trần đang viết thư, chắc là gửi cho Lưu đại nhân.
Gương mặt của Liễu Dịch Trần quả là mê hoặc lòng người, hàng mi dài khẽ rung rung, cánh môi hồng cong nhẹ thành hình vòng cung, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, hơn nữa dường như ngày một thắm sắc.
Phải thừa nhận rằng Liễu Dịch Trần là một mỹ nhân, đừng nói tới thê tử của huynh đệ trên núi, ngay đến hoa khôi của thanh lâu huyện Quan Hà so với y cũng phải kém sắc mấy phần. Ngắm nhìn một mỹ nhân nhường này, bảo Lâm Thiên Long hoàn toàn không rung động sao được, thế nhưng Lâm Thiên Long có phải kẻ ngốc đâu, tuy miệng thì gọi “vợ” đấy, nhưng hắn cũng biết, dựa vào võ công của mình mà đòi đè Liễu Dịch Trần xuống, thì quá là chuyện viển vông.
“Khụ khụ…” Liễu Dịch Trần ho nhẹ hai tiếng, quay đầu nhìn Lâm Thiên Long, Lâm Thiên Long lập tức quay mặt sang hướng khác theo phản xạ, không để y biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330459/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.