Hơi thở nóng rực phả vào bên tai, Lâm Thiên Long giật mạnh mình một cái, thân thể hơi nhũn ra. Theo phản xạ khua tay đẩy Liễu Dịch Trần, Liễu Dịch Trần thoắt cái tránh đòn công kích, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi tránh xa một chút, muốn nói gì thì nói, dựa dẫm cái gì.” Lâm Thiên Long mang vẻ mặt bực bội, bất mãn nói. Sau đó đi về phía hiện trường xảy ra hỏa hoạn.
Liễu Dịch Trần buồn bã, nhưng y không nói một lời, chỉ đi theo sau Lâm Thiên long. Chẳng được mấy bước, y lại tinh mắt phát hiện ra, sau tai Lâm Thiên Long hơi hơi đỏ hồng.
Liễu Dịch Trần dừng bước, đăm chiêu nhìn bóng lưng của Lâm Thiên Long.
Bước được vài bước phát hiện Liễu Dịch Trần không đi theo, Lâm Thiên Long quay lại, mất kiên nhẫn mà nhìn y: “Đi mau lên, chẳng phải ngươi nói muốn vào trong xem xét sao?”
Liễu Dịch Trần quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt của Lâm Thiên Long, không phát hiện ra điểm bất thường nào, lòng hơi thất vọng, lại cất bước.
Hai người bước vào trong nhà kho, vừa hay nhìn thấy Hoa bộ đầu đang ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ quan sát thi thể cháy đen thui.
“Ai?” Hai bộ khoái thấy người lạ bước vào, lập tức rút nửa thanh đao ra cảnh giác. Hoa bộ đầu quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Dịch Trần, liền nhếch mép cười, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn. Đứng dậy chắp tay.
“Liễu bộ đầu, lâu rồi không gặp.”
“Hoa bộ đầu, quả là lâu rồi không gặp.” Liễu Dịch Trần nhoẻn cười, chắp tay trả lễ.
“Đây là Liễu bộ đầu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330450/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.