Chương trước
Chương sau
Buổi tối mọi người tụ tập trong nhà Hứa Nhận, uống đến say khướt, lảo đảo đi ra cửa.
Eric uống nhiều nhất, nhưng cũng là người tỉnh táo nhất.
Muốn anh ấy uống say, cũng không dễ dàng.
Mấy năm nay, uống rượu quá nhiều, đã bắt đầu miễn dịch.
Hứa Nhận tiễn bọn họ ra cửa, cầm chặt tay Eric.
“Hôm nay, cảm ơn anh.”
“Đều là anh em, cảm ơn cái gì.” Eric vỗ vỗ bờ vai của anh, quay đầu lại nhìn Trình Trì, khẽ nói với Hứa Nhận: “Chúc mừng anh, được như mong muốn.”
Khi Eric rời đi, ánh mắt thoáng xuất hiện nét ảm đạm.
Hứa Nhận khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không nói gì.
Đóng cửa lại, Trình Trì đang thu dọn vỏ rượu và bát đũa trên bàn.
“Để anh.” Hứa Nhận nhận lấy chồng đĩa trên tay cô, nói với cô: “Em đi nghỉ ngơi đi.”
Trình Trì vẫn giúp Hứa Nhận thu dọn sạch sẽ.
Buổi tối, Hứa Nhận từ phòng tắm đi ra, thấy Trình Trì ngồi trên giường, nhìn nhẫn trên tay mình, liên tục ngây ngô cười.
Khóe miệng Hứa Nhận nhếch lên, đi đến sau lưng cô rồi ngồi xuống, ôm cô vào trong lòng, cằm gác lên bả vai cô, duỗi tay sờ đến đầu ngón tay cô, mười ngón đan chặt.
“Em thích thế à?”
Trình Trì vuốt ve chiếc nhẫn kia, tựa như bảo vật.
“Vô cùng thích ạ.”
Cô quay đầu, hôn lên gò má Hứa Nhận.
Lửa trong người, lập tức được đốt lên.
Hứa Nhận dứt khoát lật người cô, đè xuống dưới thân, sau đó lấy TT trong túi ra, đang định xé, Trình Trì lại duỗi tay, kéo bao trên tay anh ra.
“Em đùa à.” Hứa Nhận nhìn cô từ trên cao, có phần bất đắc dĩ: “Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng mình đấy.”
Trình Trì duỗi tay ôm lấy bờ vai của anh, lòng bàn tay mềm mại sờ lên mái tóc cứng của anh, nhẹ nhàng xoa.
Cô dịu dàng nói: “Hứa Nhận, chúng mình không đeo bao.”
“Hửm?”
“Không đeo, sau này cũng không đeo.”
Đôi mắt sâu thẳm của Hứa Nhận đột nhiên nổi lên gợn sóng, có vẻ không dám tin, anh nhìn cô: “Em…”
“Em muốn sinh cho anh một đứa con.” Trình Trì đứng dậy, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh, trằn trọc, cạy mở miệng anh.
“Anh sẽ không còn cô đơn một mình, anh có em trai, tương lai, sẽ có cục cưng.” Trình Trì nắm lấy cổ áo Hứa Nhận, xoay người đè lên anh, ngồi trên người anh, duỗi tay kéo thắt lưng của anh, thở hổn hển.
Hứa Nhận nhắm mắt lại, đôi mắt anh, tự dưng thấy hơi cay.
“Cục cưng của anh…”
Không có màn dạo đầu, cô để anh vào trong cơ thể mình.
Đầu óc Hứa Nhận trống rỗng, ngay sau đó mạnh mẽ ôm chặt cô, cả người run rẩy…
Anh mãnh liệt đâm vào bên trong thân thể vô cùng ấm áp của cô.
“Tiểu thiên kim.”
“Trình Trì.”
“Tiểu thiên kim.”
Một tiếng lại một tiếng, anh ra sức gọi tên cô, anh rất xúc động, xúc động đến độ sắp khóc.
Đêm khuya yên tĩnh, anh khi thì hưng phấn, tựa như dã thú, khi thì dịu dàng, nâng niu, liếm láp vẻ đẹp của cô.
Không có bất cứ cách trở nào, bọn họ hoà hợp với nhau, tạo thành một thể.
“Anh biết không? Mười năm trước, ở núi Nga Mi, anh nói, anh không cầu nguyện với Bồ Tát.” Cánh tay nõn nà ẩm ướt của Trình Trì ôm lấy anh, đầu ngón tay lướt trên khuôn mặt anh: “Thật ra, khi đó, em cũng không cầu nguyện.”
Cơ thể Hứa Nhận giật giật, nhẹ nhàng trằn trọc lần nữa, cùng cô, hưởng thụ khoái cảm giây phút này mang đến.
Cô hừ nhẹ, chậm rãi nói: “Em chỉ cảm ơn Bồ Tát.”
Anh vùi đầu vào ngực cô, tham lam hít lấy hương vị của cô.
“Cảm ơn Người, đã để em gặp anh.”
Cô chảy nước mắt, vuốt ve khuôn mặt anh, vuốt ve tóc của anh, phần lưng vô cùng cứng cáp vững chãi của anh.
Tiếng nói nghẹn ngào của cô, vào lúc anh đang chạy nước rút, khẽ vang lên.
“Hứa Nhận, em muốn cho anh một mái nhà.”
Hứa Nhận nhắm chặt mắt, khóe mắt, chảy xuống một giọt nước mắt, rơi lên ngực cô.
Trình Trì hôn lên đôi mắt anh.
Cuối cùng, anh xụi lơ nằm trên người cô, Trình Trì cảm giác được, có dòng nước ấm rót vào cơ thể mình.
Chua xót, rồi lại vô cùng căng đầy.
Trái tim cô, vô cùng mềm mại.
“Hứa Nhận, anh khóc à?”
Hứa Nhận hôn lên xương quai xanh của cô, khàn giọng nói: “Không có.”
Trình Trì duỗi tay, sờ thấy ướt át trên khoé mắt anh.
“Anh đừng khóc.”
“Ừ.”
Cơ người hai người đều đã vô cùng nhớp nháp, dán chặt lấy nhau.
Hứa Nhận không chịu ra khỏi cơ thể cô, Trình Trì đẩy đẩy anh.
Dù đã mềm như bông, nhưng Hứa Nhận lại cố chấp đâm vào bên trong.
Trình Trì nở nụ cười: “Làm gì đấy.”
“Bên trong ấm áp, thoải mái.”
“Vậy anh ở lại bên trong, không ra nữa?”
“Ừ.” Hứa Nhận ngẩng đầu, cùng cô hai mặt nhìn nhau, kiên cường nói: “Vĩnh viễn không ra.”
Trình Trì ôm chặt Hứa Nhận, vùi đầu vào nách anh.
“Bao giờ chúng mình mới chính thức kết hôn ạ?”
“Chờ trở về, anh muốn đến nhà em một chuyến, chính thức nói với bố về chuyện kết hôn.” Hứa Nhận nói: “Sau đó đến Cục Dân Chính.”
“Không phải phiền phức như vậy, nhất định bố em sẽ đồng ý.”
Hứa Nhận kiên trì: “Đây là quy củ, không thể thiếu.”
Anh là người có nguyên tắc.
“Vậy hôn lễ chúng mình làm thế nào?”
“Kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây, em chọn đi, em muốn kiểu gì, anh đều thỏa mãn em.”
Trình Trì nghĩ nghĩ: “Em sợ nhất là phiền toái, nếu như làm theo em, vậy thì du lịch kết hôn (1) đi, chúng ta đi ra ngoài chơi một vòng là được.”
Hứa Nhận sờ sờ đầu cô: “Du lịch kết hôn, cũng không phải không thể, nhưng bên bố em, con gái bảo bối kết hôn mà không tổ chức hôn lễ sẽ mang tiếng đấy.”
Trình Trì gật đầu: “Được rồi, việc này anh với bố bàn bạc đi, em không có ý kiến.”
“Ừ, em đừng nhọc lòng, giao cho anh là được.”
Trình Trì lại đẩy đẩy anh: “Anh tránh ra, em muốn đi tắm!”
Rốt cuộc Hứa Nhận cũng đứng dậy khỏi người cô, thuận tiện xốc chăn lên: “Vừa khéo, cùng nhau tắm.”
“Ai, ai muốn cùng anh…”
Hứa Nhận không đợi cô nói xong, đã kéo cô vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, người nào đó còn muốn ấy ấy, Trình Trì vội vàng tắm rửa, trốn ra ngoài, không cho anh cơ hội.
Tên này, vẫn chưa xong hả.
Hứa Nhận sinh lý mạnh, Trình Trì đã sớm cảm nhận được, khi học đại học, Trình Trì có thể kiềm chế, còn tên này, hoàn toàn không biết tiết chế, chỉ cần gặp cô, ở bên nhau chưa được bao lâu đã đòi cô đi thuê phòng.
Hiện tại, tuyệt đối không thể để anh tùy tiện làm bậy.
Hứa Nhận từ phòng vệ sinh đi ra, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Vẻ mặt chưa được thoả mãn.
“Nếu anh còn không ngoan ngoãn, đêm nay ngủ ngoài phòng khách đi nhé.” Trình Trì kéo chăn đe doạ anh.
Hứa Nhận sầm mặt ngồi xuống mép giường.
Qua thật lâu, ấm ức nói: “Trình Trì, em đối xử không tốt với anh.”
“Lúc học cấp ba, chuyện gì em cũng chiều theo anh.”
Trình Trì hạn hán lời nhìn anh: “Khi đó, anh là công chúa nhỏ mà!”
“Bây giờ không phải nữa rồi?”
“Bây giờ vẫn vậy.” Trình Trì sờ sờ đầu anh lấy lòng: “Anh vĩnh viễn là công chúa nhỏ của em.”
“Anh còn muốn.” Hứa Nhận xoay người lên giường, đè cô xuống dưới thân, trực tiếp hôn lên.
“Nhưng em mệt rồi.” Trình Trì ngáp một cái: “Hôm nay em ngồi máy bay từ sớm, đi thẳng đến đây, mệt quá mệt quá, muốn nghỉ ngơi.”
Hứa Nhận nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô, không phải giả vờ, cuối cùng anh đành phải bỏ cuộc, nằm bên người cô, nói: “Thế thì để sau vậy.”
Trình Trì duỗi tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của Hứa Nhận, nhắm hai mắt lại.
“Tương lai còn dài, Hứa Nhận.”
Cô lẩm bẩm, giống như nói mớ: “Chúng mình còn có cả đời mà.”
———-
Hai tuần sau, Hứa Nhận mang theo quà cáp, tới cửa cầu hôn.
Đứng trước cổng biệt thự, Hứa Nhận không nhịn được nhớ lại buổi tối cách đây nhiều năm, lần đầu tiên đi vào căn nhà này.
Khi đó, anh nghèo túng, được ăn cả ngã về không.
Vì có giao tình với Lâm gia, Trình Chính Niên mới nuôi dưỡng anh, cho anh một ngôi nhà.
Mặc dù ngôi nhà này có phần cô quạnh, còn có phần biến thái, nhưng mà, ngôi nhà này có cô, thế cũng đủ để sưởi ấm tất cả, sưởi ấm trái tim đã hoàn toàn lạnh lẽo của anh.
Khi đó, trong lòng anh chỉ chứa tiền đồ và tương lai, mọi thứ xung quanh, bất kỳ ai, anh đều không quan tâm, người có thể lợi dụng, anh tận lực lấy lòng, vô dụng, anh hoàn toàn không để ý.
Đối với gia đình này mà nói, anh là người đến từ bên ngoài, là kẻ lưu lạc.
Anh không quan tâm đến người khác, người khác cũng không quan tâm đến anh.
Anh cắn răng, nín một hơi, cắm đầu đi về phía trước, không kiêng kỵ gì, ngay cả mạng sống cũng có thể không cần, chỉ mong một tương lai xa vời.
Tuy nhiên, đến cuối vách đá, xe phải dừng lại.
Tiếp tục tiến lên trước một bước, là vực sâu thăm thẳm, tan xương nát thịt.
Nhưng Trình Trì đã kéo anh lại.
Cô trói chặt bản thân mình với anh, anh càng giãy giụa, cô càng ôm chặt anh.
Tình yêu có thể cứu mạng, Trình Trì đã cứu mạng anh.
———-
Hứa Nhận ôm một bó hoa tươi, từ trên xe đi xuống, xoay người đứng trước mui xe, sửa lại cổ áo, tài xế đưa túi quà cho Hứa Nhận, Hứa Nhận nhận lấy, bấm chuông cửa nhà Trình Trì.
Người mở cửa là dì Đào, bà đã sớm biết hôm nay Hứa Nhận sẽ tới, hơn nữa cũng biết đến vì chuyện gì, bà mỉm cười nhiệt tình nhận túi quà trong tay Hứa Nhận, nói: “Cậu à, vào đi.”
“Chú Trình có ở đây không ạ?” Hứa Nhận khẽ hỏi.
“Có ở, tiểu thư cũng ở.”
Hứa Nhận thay giày vào nhà, trong phòng khách, Trình Chính Niên ngồi trên sô pha, bên cạnh ông, có một vị khách, là Dương Trừng Nguyệt mặc sườn xám.
Hứa Nhận không nghĩ tới, hôm nay Dương Trừng Nguyệt sẽ tới.
Cửa phòng trên tầng lạch cạch một tiếng mở ra, Trình Trì đi dép lê “Bộp bộp bộp” chạy xuống tầng.
“Hứa Nhận!” Cô reo lên một tiếng, từ trên tầng phi xuống, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực anh: “Anh về khi nào vậy! Sao không nói cho em!”
Cô bám trên cổ anh không chịu buông ra, Hứa Nhận ôm cô cười nói: “Anh đáp máy bay từ tối qua, muốn cho em một bất ngờ.”
“Sao anh không nói sớm một chút, hôm qua em ra sân bay đón anh!”
Trình Chính Niên thoáng nhìn hai người, vừa gặp đã dính chặt lấy nhau, ông ho nhẹ một tiếng: “Trình Trì, chú ý một chút, nhà đang có khách đấy.”
Lúc này Trình Trì mới phát hiện, Dương Trừng Nguyệt cũng ở đây.
Cô nhìn Hứa Nhận, lại nhìn Dương Trừng Nguyệt, hơi khó hiểu, khẽ hỏi: “Sao bà ta lại đến đây?”
Hứa Nhận lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Mấy ngày trước Hứa Nhận có nói với Dương Trừng Nguyệt qua điện thoại, anh muốn bàn chuyện kết hôn với Trình Chính Niên, chủ yếu hỏi bà ta một chút về tục lệ kết hôn của giới thương lưu bên Lộc Châu.
“Lại đây ngồi đi.” Trình Chính Niên chào đón Hứa Nhận, đồng thời bảo dì Đào pha cho anh một tách trà.
Hứa Nhận ngồi xuống sô pha, Trình Trì bám lấy anh, dùng khẩu hình hỏi anh: “Chuyện đó?”
Hứa Nhận nhẹ nhàng gật đầu.
Trình Trì trừng mắt, tâm trạng bắt đầu thấp thỏm.
Hứa Nhận hít sâu, sau đó mở miệng: “Chú Trình, hôm nay cháu đến đây, thật ra là muốn bàn về chuyện kết hôn của cháu với Trình Trì, trưng cầu ý kiến của chú ạ.”
Trình Chính Niên tức giận “Hừ” một tiếng: “Không phải hai đứa đã sớm quyết định rồi hay sao? Còn hỏi ý kiến của ông già này làm gì.”
“Bố!” Trình Trì hờn dỗi gọi một tiếng: “Đương nhiên phải hỏi ý kiến của bố rồi, nếu không chẳng phải con lại thành đứa bất hiếu sao?”
“Con nhóc chết tiệt kia, con có chỗ nào là không bất hiếu hả?”
“Chú Trình, cháu sẽ đối xử tốt với Trình Trì, khiến cô ấy cả đời hạnh phúc.” Hứa Nhận đảm bảo với Trình Chính Niên.
“Hứa Nhận.” Trình Chính Niên hắng giọng nói, nghiêm túc: “Trước mặt dì Dương, chuyện này chú muốn trao đổi kỹ với cháu.” Ông nhấn mạnh vào mấy chữ “Trao đổi kỹ”.
“Chú Trình nói đi ạ.”
Trình Chính Niên liếc Dương Trừng Nguyệt một cái, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Cháu có thể đối xử tốt với Trình Trì hay không, đó là chuyện sau này, hiện tại bảo đảm với chú, nói thì dễ nghe, nhưng chú không tin.”
“Bố!” Trình Trì định nói gì đó, Hứa Nhận lại đè tay cô, ý bảo cô đừng nói chuyện.
Trình Chính Niên tiếp tục nói: “Chú là thương nhân, chỉ hiểu làm ăn buôn bán, cho nên, không chỉ muốn cháu bảo đảm bằng miệng, chú còn muốn cháu dùng hành động thực tế, chứng minh tấm lòng thành của cháu.”
“Bố, bố muốn Hứa Nhận lấy cái gì làm tấm lòng thành ạ?” Trình Trì sốt ruột.
“Tập đoàn Tinh Không của cháu, dì Dương có 30% cổ phần, cháu có 60%.” Trình Chính Niên nhìn Hứa Nhận: “Hiện tại chú muốn cháu, lấy ra 30% cổ phần thuộc sở hữu của mình, tặng cho tập đoàn Trình thị.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.