“Hứa Nhận, có chuyện, tôi muốn thú nhận với anh.”
Thú nhận? Cách dùng từ này có vẻ rất nghiêm trọng.
Hứa Nhận xoay người, nhìn về phía cô ta: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Ngô Sương bước đến gần Hứa Nhận, cắn môi dưới, chần chừ thật lâu, chưa kịp nói ra, nước mắt đã rơi xuống, Hứa Nhận gần như theo bản năng, lùi ra phía sau.
Không đến mức đó chứ!
Mấy giáo viên từ trong văn phòng đi ra, thấy Ngô Sương đứng khóc trước mặt một người đàn ông, không khỏi ghé mắt, thì thầm bàn tán.
Hứa Nhận có phần bất đắc dĩ sờ trán: “Ngô tiểu thư, cô……”
“Hứa Nhận, thật sự xin lỗi!” Ngô Sương khom lưng một góc chín mươi độ với anh.
Hứa Nhận giật mình lùi ra phía sau vài bước, choáng váng che ngực.
“Cô đây là…”
“Ngày anh xảy ra chuyện, gọi một cuộc điện thoại cho Trình Trì, cuộc điện thoại đó đã bị tôi cúp.”
Cô ta che miệng, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy xuống tí tách: “Khi đó Trình Trì đang tắm, tôi… Tôi cúp điện thoại, còn xoá lịch sử cuộc gọi.”
Tim Hứa Nhận dần dần lạnh lẽo.
Chiều hôm đó, anh gọi cho Trình Trì, đó là hi vọng cuối cùng của anh, nếu cô nhận, có lẽ, anh sẽ không xúc động như vậy, một dao cắt đứt yết hầu Trương Cường.
Có lẽ, tất cả sau đó, đều sẽ không xảy ra.
Nhưng mà, không có nếu như.
“Hứa Nhận, rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!” Ngô Sương khóc không thành tiếng.
Nhưng mà, rất xin lỗi cũng không có ích gì.
Im lặng.
Hứa Nhận im lặng thật lâu, cuối cùng than một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/1694921/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.