Chương trước
Chương sau
Lục Hành Thương phát hiện, anh ta không thể bỏ lại chiếc Honda kia ở phía sau.
Hai chiếc xe, đuổi theo nhau trên cầu vượt trong bóng đêm.
Trong lòng Lục Hành Thương cảm thấy có gì đó không ổn, định dừng xe hỏi người kia cho ra nhẽ, nhưng nhìn xung quanh mình, ngoại trừ ánh đèn đường lẻ loi thì không còn gì khác, anh ta con chở một người phụ nữ uống say, nếu thật sự gặp phải tội phạm, chỉ sợ sẽ có phiền phức.
Lục Hành Thương chỉ có thể tăng tốc chạy về phía biệt thự của mình.
Sau đó, hai chiếc xe một trước một sau đuổi nhau đã dẫn tới chú ý của cảnh sát giao thông, xe cảnh sát bật còi cảnh sát, ò e ò e đuổi theo hai chiếc xe, ra hiệu với Lục Hành Thương dừng lại qua cửa sổ xe.
Lục Hành Thương dừng xe ở ven đường, xuống xe, ngay sau đó chủ nhân của chiếc Honda phía sau cũng đi xuống, trả lời nghi vấn của cảnh sát giao thông.
Hứa Nhận mặc bộ âu phục màu đen, đường cong rõ ràng, mang vài phần cấm dục trong bóng đêm, cảnh sát giao thông đánh giá anh, nhìn khí chất của anh, không giống người có thể đua xe trên cầu vượt.
Ngược lại là Lục Hành Thương, vì phối hợp với Trình Trì mà ăn mặc vô cùng ngả ngớn.
Hứa Nhận chỉ vào Lục Hành Thương, nói với cảnh sát câu đầu tiên là: “Tên này bắt cóc người phụ nữ của tôi.”
Cảnh sát giao thông mơ màng nhìn về phía Lục Hành Thương, Lục Hành Thương đỡ trán, đi tới giải thích: “Anh cảnh sát, anh đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, không có chuyện đấy đâu.”
Anh cảnh sát trẻ cầm sổ và bút, nhìn Hứa Nhận, lại nhìn Lục Hành Thương, hỏi: “Trong xe anh còn có một người phụ nữ?”
“Vâng.” Lục Hành Thương nói: “Là bạn gái của tôi, cô ấy uống say, tôi đưa cô ấy về nhà.”
Anh cảnh sát trẻ đi đến bên cạnh xe Lục Hành Thương, nhìn vào bên trong, Trình Trì đang ngủ ngon lành trên ghế phó lái.
“Cô ấy tên là gì, nhà ở đâu?” Cảnh sát giao thông hỏi Lục Hành Thương.
Lục Hành Thương không hề nghĩ ngợi đáp: “Cô ấy tên là Trình Trì, nhà ở số 99 Lọc Châu.”
“Đường Lộc Châu, tôi nhớ không nhầm đi đến đường Lộc Châu phải qua bên kia chứ!” Cảnh sát giao thông chỉ về hướng ngược lại của quốc lộ.
“……”
Anh cảnh sát trẻ lại nhìn về phía Hứa Nhận, hỏi: “Cô ấy là bạn gái của anh hả?”
“Vâng.”
“Tại sao bạn gái của anh lại ở trên xe anh ta?”
“Đúng vậy, tại sao bạn gái của tôi lại ở trên xe anh?” Hứa Nhận ném vấn đề này sang cho Lục Hành Thương.
“Bởi vì hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi.” Lục Hành Thương đáp Hứa Nhận thẳng thừng, không hề nhượng bộ.
Anh cảnh sát trẻ nghe mà không hiểu, hơi đau đầu: “Rốt cuộc là bạn gái của ai?”
“Tôi.” Hai người gần như đồng thời trả lời, ánh mắt nhìn đối phương tóe ra lửa.
Không có biện pháp phán đoán thật giả, cảnh sát giao thông dứt khoát mang cả ba người về cục, một người phụ nữ say rượu, hai người đàn ông đối đầu gay gắt, nếu xảy ra chuyện gì, anh ta không gánh nổi trách nhiệm này.
Lục Hành Thương và Hứa Nhận ngồi trên ghế sau xe cảnh sát, Trình Trì ngồi giữa hai người.
“Hứa Nhận, bây giờ tôi với Trình Trì đang quen nhau.” Lục Hành Thương đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói với Hứa Nhận: “Tôi không quan tâm quá khứ anh với cô ấy như thế nào, hiện tại, cùng tương lai, Trình Trì đều là của tôi.”
Giọng điệu anh ta rất khách khí, lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, không còn giống với lúc trong trường đại học, anh ta có thể đoán được điểm yếu của người khác, biết nói thế nào là hữu dụng nhất.
Anh ta tiếp tục nói: “Có biết vì sao hai người từng yêu nhau như vậy, cuối cùng lại ầm ĩ thành như bây giờ không?”
“Bởi vì…” Anh ta lạnh lùng nhìn Hứa Nhận, gằn từng chữ một: “Hai người không xứng đôi.”
Bởi vì không xứng đôi, cho nên cả thế giới đều đứng ra phản đối ư?
Hứa Nhận không thể không công nhận, thật ra anh ta nói rất đúng.
Cho dù cuối cùng Gates có của cải giàu có, nhưng chỉ một câu, đã bị Tom đánh trở về nguyên hình.
Bởi vì thế giới này, không phải sinh ra để dành cho anh, chẳng qua là anh có tiền, không hơn.
Từ đầu đến cuối, Hứa Nhận im lặng lắng nghe, không tranh cãi gì với anh ta.
Thấy Hứa Nhận có vẻ rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện, Lục Hành Thương cũng im lặng, mỗi người thầm nói bóng gió người khác, không mất phong độ.
Trình Trì bị xóc đến đổ trái đổ phải, cuối cùng bị đánh thức, nhăn đôi mày nhỏ, nhìn Lục Hành Thương, lại nhìn Hứa Nhận bên cạnh, không rõ tình huống ra sao, rất tự nhiên gác đầu nhỏ lên vai Hứa Nhận.
Ngay sau đó, tay cô lại tự nhiên khoác cánh tay Hứa Nhận.
Sau đó, ôm lấy thật chặt.
Lục Hành Thương nhìn cô một cái, lại nhìn Hứa Nhận, sau đó dời mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể không nói, vẫn có chút ghen ghét.
“Anh Nhận, đây là đâu thế?” Giọng cô nhỏ nhẹ như cô mèo nhỏ, thì thà thì thầm, nghe không rõ lắm.
“Ở trên xe, sắp về đến nhà rồi.” Giọng Hứa Nhận rất dịu dàng.
“Anh Nhận, em buồn ngủ quá.” Cô ôm anh, vô thức làm nũng, giống như trở về thời đại học không buồn không lo.
“Vậy thì em dựa vào anh ngủ một lát đi, đợi xử lý xong mọi việc, anh đưa em về ngủ.”
Cô ngáp một cái, yên tâm gối lên cánh tay anh, Hứa Nhận nhích lại gần cô, để cô dựa thoải mái hơn một chút.
“Trình Trì nói với em, cô ấy muốn ngủ với anh Nhận.” Cô mơ mơ màng màng nói mớ.
Anh dựa vào đầu cô, ánh mắt dịu dàng, hé miệng nói: “Em nói cho cô ấy biết, anh Nhận nói, được.”
Trình Trì lại mơ màng thiếp đi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, Hứa Nhận không nhịn được cong khóe miệng, nụ cười hòa tan băng giá ấy, đúng lúc đập vào mắt Lục Hành Thương.
Hứa Nhận nhìn thẳng anh ta một lát, cuối cùng nói: “Thế giới này, đúng là không sinh ra để dành cho tôi.”
Lúc này đổi lại là Lục Hành Thương im lặng lắng nghe.
“Nếu nói ba năm trong tù đã dạy tôi được điều gì, đó chính là, cướp đoạt.”
Anh ta run lên, ngước mắt nhìn về phía Hứa Nhận, ánh mắt anh rất đen, rất sâu, nhưng đồng thời, lại có một tia sáng, thấp thoáng soi sáng bóng đêm.
“Người như tôi, vốn là hai bàn tay trắng, tôi muốn, sẽ dựa vào đôi tay của mình…”
Anh nói chắc nịch: “Đoạt lấy.”
Mà bọn họ, những người có được mọi thứ ngay từ khi còn nhỏ, bọn họ căn bản không phải đi tranh đoạt cái gì, tất cả mọi thứ đều được dâng lên cho họ chọn lựa.
“Nhưng cô ấy là một điều ngoài ý muốn.” Anh dịu dàng nhìn Trình Trì: “Cô ấy có được mọi thứ, nhưng cô ấy lại mang tất cả những gì mình có được tặng cho tôi.”
“Anh nói chúng tôi không xứng đôi, cho nên cả thế giới đều sẽ đứng ra phản đối.” Ánh mắt Hứa Nhận tràn ngập sự kiên định nhìn Lục Hành Thương: “Cho nên vì cô ấy, phải đối đầu với cả thế giới, tôi cũng…”
“Vui vẻ chịu đựng.”
———-
Trong phòng quản lý giao thông, kiểm tra xong chứng minh thư, sau đó cẩn thận tra hỏi, xác định quan hệ của ba người, cuối cùng cảnh sát giao thông cũng buông tha bọn họ.
Trình Trì say khướt dính lấy Hứa Nhận không buông, Lục Hành Thương đành phải thỏa hiệp, để anh đưa cô về nhà.
Hứa Nhận đưa Trình Trì về biệt thự Trình gia đại, Trình Chính Niên nhận được điện thoại thẩm tra của cảnh sát giao thông đã sớm chờ trước cổng, nhìn thấy người tới là Hứa Nhận, giận đến sôi máu, không thèm cho anh sắc mặt tốt.
Hứa Nhận cẩn thận ôm Trình Trì từ trên xe xuống, Trình Trì ôm chặt cổ anh, dựa vào cổ anh, nhìn ánh mắt sắc lạnh của bố, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Hứa Nhận chào hỏi với Trình Chính Niên, Trình Chính Niên hừ lạnh một tiếng, không để ý đến anh.
Dưới ánh mắt giám sát của Trình Chính Niên, Hứa Nhận đưa Trình Trì cho dì Đào, dặn dò vài câu, chuẩn bị rời đi, dì Đào đỡ Trình Trì lên tầng, Trình Trì thấy Hứa Nhận định đi, ẫm ĩ loạn cả lên, ôm tay vịn cầu thang khóc lóc, không cho Hứa Nhận đi, muốn Hứa Nhận ở lại với cô, đã hứa sẽ ngủ với cô, Hứa Nhận khốn nạn, nói mà không giữ lời.
Hứa Nhận đứng ngoài cửa, nhìn bộ dáng khóc lóc om sòm của con ma men kia, vô cùng buồn cười, nhưng anh cười không nổi, trong lòng tràn ngập nỗi thương tiếc, muốn lại gần ôm cô một cái, trấn an cô.
Nhưng Trình Chính Niên đang ngồi trên sô pha giữa phòng khách, giống như biên giới không thể vượt quả, ngăn cản hai người bọn họ.
Hứa Nhận chỉ có thể xoay người, kiên trì đi ra ngoài, Trình Trì thấy anh đi thật, khóc lóc càng thêm lợi hại, gần như hét lên.
“Hứa Nhận, em cầu xin anh, đừng đi được không, anh đừng rời khỏi Trình Trì.”
“Trình Trì cô ấy nói cô ấy rất nhớ anh, 6 năm nay, mỗi một phút mỗi một giây đều nhớ đến anh.”
“Cô ấy nói cho dù đi bao xa, Hứa Nhận vẫn là sợi dây cứu mạng của cô ấy, nếu dây đứt, cô ấy sẽ rơi xuống, sẽ tan xương nát thịt.”
Cô khóc đến tê tâm liệt phế, gần như tắt thở.
Hứa Nhận nghe mà tan nát cõi lòng, lục phủ ngũ tạng rối tung hết cả lên, hít thở cũng khó khăn.
Dì Đào giữ chặt lấy Trình Trì, không để cô lăn từ trên cầu thang xuống.
Trình Chính Niên chậm rãi nhắm hai mắt lại, không vui nhưng vẫn phải nói: “Hứa Nhận, cháu ở lại một lát đi, chăm sóc cho con nhóc điên kia.”
Hứa Nhận nghe vậy, như được đại xá, không hề chậm trễ, xoay người bước nhanh lên cầu thang như một cơn gió, nâng Trình Trì dậy, Trình Trì thấy anh quay lại, nức nở ôm chặt lấy cổ anh, không chịu buông tay, sợ ôm không chặt anh sẽ đi mất như chim sổ lồng bay ra ngoài cửa sổ.
“Hứa Nhận, anh đừng đi, Trình Trì không muốn anh đi.” Cô vừa khóc vừa nói đứt quãng.
Tim Hứa Nhận như bị ai đó bóp chặt, ôm cô càng chặt: “Cô bé ngốc.”
Cổ họng anh nghẹn ngào, nói không nên lời, chỉ có thể bảo cô là cô bé ngốc.
Trình Chính Niên nhìn bộ dáng không muốn chia lìa của hai người, cảm thấy mình thật giống ông bố cầm gậy đánh uyên ương thời trung cổ, tìm đủ mọi cách để chia rẽ đôi tình nhân này, tự mình tạo nghiệp.
Nhưng mà nếu không thì có thể làm sao bây giờ, ai bảo Hứa Nhận lại……
Ông khẽ thở dài, xoay người trở về thư phòng.
Hứa Nhận trở về, Trình Trì lập tức yên tĩnh lại, ngoan ngoãn để anh bế lên giường.
Hứa Nhận ôm Trình Trì vào phòng, sau đó lại đứng dậy, cầm bình giữ nhiệt trên bàn, ra chỗ máy đun nước rót một cốc nước ấm, sau đó lấy thuốc giải rượu mà vừa rồi anh mua ở tiệm thuốc ven đường ra, để bên miệng Trình Trì.
“Cô bé điếc, há miệng.” Anh để thuốc vào lòng bàn tay, giọng điệu cưng chiều.
“Không được gọi em là cô bé điếc, người ta bây giờ cũng… Cũng không…” Cô lúng búng nói không rõ.
Anh chiều theo cô, rất kiên nhẫn: “Được, em muốn nghe anh gọi em là gì?”
“Gọi em là tiểu thiên kim mà Hứa Nhận thương nhất yêu nhất.”
Hứa Nhận dịu dàng nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: “Được, tiểu thiên kim mà Hứa Nhận thương nhất yêu nhất, ngoan, há miệng uống thuốc nào.”
Lúc này Trình Trì mới cảm thấy thỏa mãn vươn đầu lưỡi nhỏ hồng hồng, cuốn lấy viên thuốc trong tay Hứa Nhận, còn không quên chơi xấu liếm liếm đầu ngón tay anh.
Tim Hứa Nhận tê tê dại dại, anh bưng ly nước đến bên miệng Trình Trì, nhẹ nhàng giúp cô uống nước.
Ánh đèn phòng bao phủ lên đồ đạc trong phòng một màu hoa hồng ấm áp.
“Không phải em nói mình mệt sao, mau ngủ đi.” Hứa Nhận ngồi bên cô, chỉnh lại chăn cho cô, cô chỉ để lộ cái đầu nhỏ ở bên ngoài, mở to đôi mắt tròn nhìn chằm chằm Hứa Nhận.
“Không phải trước đó anh cũng bảo là muốn ngủ sao? Vậy anh có thật sự muốn ngủ không?” Trình Trì cười xấu xa nhìn anh.
Đương nhiên không phải, chỉ là muốn “Ngủ” với cô mà thôi.
Trình Trì mở chăn của mình ra, sau đó dịch sang bên cạnh, chừa chỗ cho anh.
“Hứa Nhận, anh mau lên đây, cùng em… Ngủ.”
Hứa Nhận nói: “Bố em đang canh chừng bên dưới đấy, còn đang theo dõi anh chằm chằm kìa, ta nếu lúc này anh lên giường con gái của ông ấy, chỉ sợ ngày mai anh không còn mạng để ra đâu.”
“Hứa Nhận, anh sợ kìa.” Cô cười ha hả.
Hứa Nhận cũng cười, vuốt mái tóc rối trên trán cô: “Nếu ngày mai em vẫn nhớ, tới tìm anh, anh ngủ với em đến không xuống được giường mới thôi.”
“Được, em nhất định sẽ nhớ, đến lúc đó anh đừng quỵt nợ đấy.” Trình Trì thò chân ra khỏi chăn, đá đá bụng anh, trên chân còn đeo một cái lắc bạc, vang lên leng keng.
“Em vẫn đeo à.” Trong mắt Hứa Nhận có ánh sáng, vỗ về mắt cá chân của cô, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên.
“Tiểu thiên kim, ngủ ngon.”
Anh vẫn luôn ở bên cô cho đến khi có tiếng ngáy nho nhỏ phát ra, lúc này mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Phòng khách vẫn sáng đèn, quả nhiên Trình Chính Niên đang canh chừng ở bên dưới, đương nhiên ông không lo lắng Hứa Nhận sẽ giở trò xấu, nhiều năm như vậy, tóm lại vẫn có phần hiểu anh.
“A Trì ngủ rồi à?” Trình Chính Niên gõ gõ tẩu thuốc lên gạt tàn.
“Vâng, ngủ say rồi ạ.” Giữa đầu lông mày của Hứa Nhận chứa chan vẻ dịu dàng: “Cô ấy còn ngáy ngủ nữa.”
Cuối cùng Trình Chính Niên cũng thả lỏng, hỏi anh: “Tình trạng sức khỏe của cháu, bác sĩ nói như thế nào.”
Ánh mắt Hứa Nhận sáng ngời, vội vàng nói: “Bác sĩ nói chỉ cần cháu điều dưỡng tốt thì sẽ không có gì vấn đề lớn, cháu vẫn luôn rất chú trọng đến ẩm thực và giờ giấc làm việc nghỉ ngơi, mỗi ngày đều sẽ vận động, cháu……”
“Được rồi được rồi.” Trình Chính Niên vẫy tay: “Cháu không cần phải khai báo với chú như thế đâu.”
Ông đứng lên, yên lặng nhìn Hứa Nhận, thật lâu sau, mới chậm rãi thở dài một tiếng, rất bất đắc dĩ nói: “Hứa Nhận, đây là một lần cuối cùng, chính bản thân cháu… Tự giải quyết cho tốt.” Trong lòng ông ngổn ngang trăm mối vỗ vỗ bả vai Hứa Nhận, đi ngang qua người anh, bước chậm lên tầng.
Lòng Hứa Nhận, rốt cuộc cũng bỏ đi được gánh nặng.
Một lần cuối cùng, cơ hội để anh yêu cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.