Xe dừng lại trước cửa cục cảnh sát.
Dương Tĩnh dẫn Trình Trì vào cục cảnh sát, mọi thủ tục đều do Dương Tĩnh dẫn cô đi làm, bao gồm ký tên và đóng dấu.
Một chàng trai mặc cảnh phục dẫn đường cho cô, đi về phía phòng gặp mặt, khoảnh khắc bước vào phòng, bước chân Trình Trì khựng lại.
Cô nghĩ, vẫn nên trang điểm một chút.
Cô vội vàng đi vào phòng vệ sinh, lấy phấn nền trong túi ra, dặm từng chút từng chút lên mặt, khuôn mặt vốn tiều tụy, vì phấn nền mà trở nên trắng nõn và tươi tắn.
Như vậy thì tốt rồi, cô phải đi gặp tình yêu của mình.
Tình yêu cả đời.
———-
Ánh sáng trong phòng gặp mặt rất sáng, ánh mặt trời từ mái nhà xuyên qua ô cửa sổ nho nhỏ trên tường, chiếu xuống đỉnh đầu anh, cùng với làn mi rũ xuống của anh tạo thành bóng râm, cô không thấy rõ mắt anh, tóc của anh cũng đã bị cắt thành húi cua, để lộ sợi tóc xanh rờn, rất ngắn, rất gai góc.
Anh mặc đồng phục tù nhân màu vàng, ngắn tay, cơ bắp trên cánh tay vẫn săn chắc như trước.
Anh cứ ngồi như vậy, không hề có tinh thần, thấy Trình Trì tiến vào, mới thoáng nâng mắt lên một chút.
Từ trong ánh mắt anh, thấy được hơi thở chết chóc.
“Đến rồi à.”
Mặt anh không biểu cảm, cũng không mang theo cảm xúc, không có vui mừng, cũng không có ghét bỏ, giống như đối mặt với anh, là một người xa lạ.
Trình Trì đi tới, ngồi xuống bàn đối diện với anh, sau đó duỗi tay, nắm bàn tay đang đặt trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/1694905/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.