Trong nhà máy bỏ hoang lộn xộn.
Mu bàn tay anh Cường đeo găng tay đinh tán, đấm mạnh vào bụng Hứa Nhận.
Tuy cắn chặt răng, nhưng từng cơn đau nhói từ bụng truyền đến kia, vẫn khiến anh không kìm lòng được kêu lên một tiếng.
Hứa Nhận bị hai gã đàn ông đè cánh tay xuống, không giãy giụa được.
Anh Cường đánh đến mệt mỏi, thở hổn hển, lại đạp mạnh một cái vào đầu gối anh: “Cho mày chạy, mày mẹ nó cho dù có chạy đến chân trời góc biển, ông đây cũng có thể tìm được mày!”
“Thiếu ông đây nhiều tiền như thế, lại trốn bao nhiêu năm, mày được lắm!”
“Tối nay ông đây phải bán ả đàn bà của mày vào câu lạc bộ đêm.”
“Trình Trì.” Anh cúi đầu, trong cổ họng phát ra từng tiếng trầm thấp nức nở tựa như con thú đang hấp hối: “Trình Trì…”
Anh Cường kéo ống quần, ngồi xổm xuống, nắm cằm của anh, bắt anh ngẩng đầu nhìn gã, cong khóe miệng: “Hửm, mày nói gì?”
“Tôi muốn gặp cô ấy, cho tôi gặp cô ấy.”
Anh Cường cười lạnh một tiếng: “Hứa Nhận, quỳ xuống cầu xin tao, có lẽ tao vui vẻ, đồng ý cho mày gặp cô ả kia đấy.”
Hứa Nhận gần như không hề do dự, rầm một tiếng, quỳ mạnh gối xuống mặt đất.
Anh đã không thể đứng thẳng người, ôm bụng, khuỷu tay chống xuống mặt đất, khóe miệng rỉ máu, nói đứt quãng: “Cho tôi gặp cô ấy, cầu xin anh, cầu xin anh cho tôi gặp cô ấy.”
Anh Cường lại nhấc chân, đá vào lưng anh, cả người Hứa Nhận quỳ rạp trên mặt đất.
Gã hung tợn cười phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/1694903/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.