Buổi tối, hai nhà cùng ra khỏi biệt thự, đến khách sạn đã đặt chỗ ăn bữa tối, Trình Trì lái Ferrari của cô ra, Trình Chính Niên vốn không định để cô lái xe như vậy, nhưng Trình Trì nói lát nữa ăn cơm xong sẽ đưa Hứa Nhận và Lâm Giản đi hóng gió.
Dương Trừng Nguyệt nghe vậy, sắc mặt thay đổi: “Thế thì không được rồi!”
Bà ta không dám để con trai cưng của mình ngồi trên xe Trình Trì, không biết lúc trở về vỡ thành bao nhiêu mảnh nữa?
“Con trai, ăn bữa tối xong, con với bố mẹ và chú Trình đi dạo nhé.” Dương Trừng Nguyệt nói với Lâm Giản.
“Nhưng mà…” Lâm Giản rối rắm nhìn Trình Trì, cuối cùng vẫn nghe theo: “Vâng, thưa mẹ.”
Trình Trì ngồi vào trong xe, liên tục cười với Hứa Nhận, Hứa Nhận bất đắc dĩ, nói: “Em cố ý.”
“Ai bảo cậu ấy không yên phận.”
“Sao lại không yên phận.”
“Dám giành đàn ông với em.”
“……”
“Trình Trì.” Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Hứa Nhận mới chậm rãi nói: “Lâm Giản là em trai ruột của anh.”
Cho dù cùng bố khác mẹ, cũng là anh em ruột thịt.
Trình Trì chợt hiểu ra, anh đối xử với cậu tốt đến thái quá, hóa ra là vì chuyện này.
“Nhưng nói như vậy, trong tình huống của anh, phải rất ghét cậu ấy mới đúng chứ?”
Một người là thiếu gia được mọi người cưng chiều, một người là cỏ dại dầm mưa dãi nắng, hai anh em, một người sống trên mây, một người sống dưới bùn.
“Nhưng thằng bé cũng không khiến người ta ghét.” Hứa Nhận nói rất chân thành: “Thằng bé yếu ớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/1694901/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.