Hứa Nhận nắm lấy tay cô, hai người dẫm lên ánh trăng đi ra khỏi rừng cây nhỏ.
“Em vốn định trừng phạt anh.” Trình Trì cau mày, có phần nản lòng: “Không có lần sau.”
Hứa Nhận cúi đầu nhìn cô thật lâu sau, nắm chặt tay cô: “Được, không có lần sau.”
“Em nói thật!” Trình Trì dậm chân: “Ba tháng tới anh đừng mong chạm được vào em.”
“Được.”
“Em không nói đùa với anh đâu.” Cô sốt ruột: “Thật đấy!”
Cuối cùng, Hứa Nhận dừng bước chân, nhìn cô, chân thành nói: “Trình Trì, đừng như vậy, trừng phạt này nặng nề quá, anh chịu không nổi, mỗi ngày anh đều muốn làm với em, từng phút từng giây trong đầu đều là em, ba tháng thật là đáng sợ.”
Trình Trì nghe được câu trả lời vừa ý, giống như đạt được thắng lợi, cười trừng mắt nhìn anh một cái: “Nhìn bộ dáng nóng vội của anh kìa, chết không tiền đồ.”
Hứa Nhận cũng cười, ngẩng đầu, vầng tăng trên cao, trong trẻo tĩnh lặng.
Thật đẹp.
———-
“Bố, bố cho con tiền đi, con muốn mua xe.” Trong điện thoại, Trình Trì nói với Trình Chính Niên.
“Trước đại học, con mua xe làm gì?”
“Trường con rất rộng, vài trăm hecta lận, lái xe cho tiện.” Trình Trì chu miệng làm nũng: “Hơn nữa, Dương Tĩnh cũng mua mà, Porsche hơn trăm vạn cơ.”
“Đằng sau mới là lời nói thật của con đúng không, con ghen tị người ta đến đỏ mắt rồi chứ gì.”
“Người ta là phú nhị đại, con cũng là phú nhị đại, người ta có xe…” Trình Trì chu miệng.
“Không phải bố đã mua Ferrari cho con rồi sao?”
“Vậy bố lái nó đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/1694888/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.