Trình Trì túm vạt áo, chột dạ gật đầu.
Hứa Nhận không nói gì, anh ngồi xuống ghế, Trình Trì lại gần, nơm nớp lo sợ cúi đầu kéo ống tay áo của anh: “Anh Nhận, thật xin lỗi.”
“Nó theo anh tám năm.” Sắc mặt Hứa Nhận rất nặng nề, ngẩng đầu hỏi: “Chết như thế nào?”
“Nó không chịu ăn gì.” Trình Trì nói: “Em lấy gậy nhỏ cậy miệng nó ra, đút thức ăn cho rùa vào, nó lại phun ra, làm thế nào cũng không ăn.”
Tim Hứa Nhận thắt chặt, anh đột nhiên cao giọng: “Em cứ đút như vậy?”
Trình Trì gật đầu.
“Em bị ngốc hả?” Anh bỗng nói: “Rùa đen cần phải ăn trong nước, chút kiến thức này mà em cũng không biết?”
Khóe mắt Trình Trì đỏ ửng, cô lắc đầu: “Em không biết!”
“Em còn có thể biết gì nữa?” Hứa Nhận ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau chừng mười giây, môi Trình Trì giật giật, vành mắt ửng hồng.
Cô nức nở gào về phía anh: “Anh xách hành lý bỏ đi như vậy, không hề nói gì với em, ngay cả câu tạm biệt cũng không, không gọi điện thoại cho em, anh dựa vào đâu mà cho rằng em sẽ biết, anh dựa vào đâu mà bắt em phải chăm sóc tốt cho rùa đen của anh, em mẹ nó không giết chết nó là đã tốt bụng lắm rồi!”
Cảm xúc Trình Trì gần như sụp đổ, tim Hứa Nhận cũng quặn đau.
Anh đứng dậy ôm lấy cô, ấn mạnh đầu cô vào trong ngực mình: “Một con rùa đen mà thôi, chết thì chết, em đừng khóc.”
“Thi thể của nó, em còn mang đến, cho anh gặp mặt lần cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/1694886/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.