Giang Y Lạc không nhịn được lấy mũi chân ngọc, cọ lên háng Trình Lệ Minh. 
Hứa Nhận lập tức đứng dậy, trên mặt bàn, hai người đang ăn cơm của mình, ngồi yên lặng, không hề có dấu vết gì, mặt không đỏ tim không đập, xem ra là cao thủ so chiêu. 
Hứa Nhận đưa thìa cho Trình Gia, Trình Gia cười với anh, tươi như ánh mặt trời: “Cảm ơn anh Hứa.” 
Không, phải là anh cảm ơn cô ta mới đúng. 
Hứa Nhận cười nhạt với cô ta một cái, trong lòng hai người hiểu rõ mà ăn ý không nói ra. 
———- 
Sex – người bạn duy nhất của Hứa Nhận, đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ đông, điều này cũng có nghĩa, anh phải ngậm miệng. 
Không có người nói chuyện, ánh trăng vừa to vừa tròn như vậy, Hứa Nhận cảm thấy có chút cô độc. 
Nhân lúc Trình Trì còn chưa đến, tiếp tục lải nhải bên tai anh về chuyện thi toán ngày mai. 
Chẳng mấy khi được yên tĩnh, anh lấy sách giáo khoa, chuẩn bị tiếp tục ôn tập. 
Đúng lúc này, then cửa bị đè xuống, nhưng cửa không mở được, vì anh có thói quen khóa cửa. 
Không phải là Trình Trì, bởi mỗi lần Trình Trì đến đây, sẽ không kéo then cửa, đây là hành vi rất không tôn trọng. 
Cô sẽ trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, bởi vì trong mắt cô, anh chính là vật cô sở hữu, không có gì phải kiêng dè. 
“Anh Hứa Nhận, anh có thể mở cửa không?” Giọng nói mềm mại của Trình Gia vang lên ngoài cửa. 
Hứa Nhận đặt bút, trên mặt thoáng chút khó chịu, nhưng chỉ lướt qua. 
Mở cửa, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/1694868/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.