Ngoại trừ là con riêng, Trình Trì thật sự không nghĩ ra, anh còn có thể có thân phận gì, bước vào gia đình cô, khiến cô phải gọi anh là anh trai.
Đôi mắt mẹ kế Giang Y Lạc hơi híp lại, thay đổi tư thế, hai chân bắt chéo ngồi trên sô pha, chuẩn bị thưởng thức vở tuồng trước mặt này.
Trình Chính Niên đập mạnh tay xuống bàn trà, lạnh giọng trách cứ: “Xấc xược!”
“Con riêng cũng dắt về nhà, rốt cuộc là ai xấc xược!” Trình Trì tức giận đến đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, bắt đầu nói không lựa lời chửi ầm lên: “Ông già háo sắc!”
Cô cũng không biết, vì sao mình lại tức giận như vậy! Nhưng cô rất tức giận! Tức chết mất!
Hiện tại cô chỉ muốn giết người! Cô muốn chạy như điên ra ngoài, lái Ferrari của cô, đâm vào vách núi, đâm chết chính cô!
“Cho dù thằng bé là con trai bố thì sao, con là cái thá gì mà dám dạy dỗ bố!” Trình Chính Niên đứng lên chỉ vào Trình Trì: “Xem ra bình thường bố quá chiều con, khiến con quên mất, ai mới là chủ nhân của cái nhà này!”
Giang Y Lạc chống tay lên sô pha, híp mắt, lười biếng nhìn hai bố con giằng co, khóe miệng cong lên cười nhạt, lẳng lặng ngồi.
Trình Trì đỏ mắt, xoay người, hung dữ chất vấn Hứa Nhận: “Anh là con của ông ấy hả?”
Khoé mắt Hứa Nhận thoáng run rẩy.
“Không phải.” Anh nói: “Trình tiên sinh chỉ là người giúp đỡ tôi.”
“Chị, bố chỉ giúp anh Hứa đi học thôi mà.” Lúc này Trình Gia mới xen mồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/167141/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.