Phía trước là tượng vàng Phổ Hiền Bồ Tát (1),cao hơn bốn mươi mét, Thập Phương Phổ Hiền, được chúng sinh thờ cúng, vô cùng nguy nga tráng lệ. 
“Vì sao Bồ Tát này lại có nhiều đầu như vậy?” Trình Trì đếm đếm, có mười cái, tầng tầng lớp lớp, xếp thành ba tầng. 
“Thập phương ngụ ý là mười điều ước lớn (2) của Phổ Hiền, lại tượng trưng cho mười hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc, Tây Bắc, trên, dưới trong Phật giáo.” 
Lúc này Hứa Nhận mới có bộ dáng của hướng dẫn viên du lịch, kiên nhẫn giảng giải cho Trình Trì: “Mười cái đầu của Phổ Hiền chia làm ba tầng, thần thái khác nhau, đại diện cho mười tính cách khác nhau của con người.” 
Trình Trì cái hiểu cái không gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Đúng rồi, Bạch Du nói Bồ Tát này vô cùng linh nghiệm, sang năm thi đại học, tôi nhất định sẽ đến cầu nguyện.” 
Chùa Hoa Tạng (3) là một ngôi chùa được làm hoàn toàn bằng đồng, trông rất nguy nga tráng lệ. 
Trình Trì đang định chắp tay cúi người vái, Hứa Nhận lại xách cô về, giống như xách một chua gà con. 
“Cầu nguyện, nếu thật sự linh nghiệm, phải quay về mang lễ tạ thần, cô có chắc chắn… Muốn tới đây không?” 
“Có sao đâu, nếu tôi thật sự thi đỗ, đến một lần cũng không có vấn đề gì… Hơn nữa, tôi còn có thể trở về nhìn anh.” 
Hứa Nhận nao nao, buông lỏng tay cô ra. 
Nhìn anh, anh có cái gì đẹp. 
Trình Trì đi lên trước, nhắm mắt, chắp tay trước ngực vái Bồ Tát. 
“Bồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/167139/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.