Vất vả một chuyến, cơn buồn ngủ của Lương Thừa cũng tiêu tán hết, liên hệ khách hàng đi xem hàng, sau khi cúp máy thì có điện thoại gọi tới, là Ứng Tiểu Quỳnh.
“Alo?” Lương Thừa nghe máy, “Anh Ứng.”
Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Mày còn biết anh là anh mày à, bao lâu rồi chưa tới quán hả?”
Lương Thừa nói: “Gần đây hơi bận.”
“Bận cái gì?” Ứng Tiểu Quỳnh hỏi, “Bận sự nghiệp hay là bận tình yêu?”
Nhiệt độ tăng lên, Lương Thừa đứng dưới ánh mặt trời uể oải bơ phờ, nói: “Hạng người như em thì có thể có tình cảm với ai được chứ, bận kiếm tiền thôi.”
“Mày là hạng người gì?” Ứng Tiểu Quỳnh không đồng ý, “Không thiếu cái tay cái chân nào, lại không phải thằng khờ thiếu não, sao lại không thể có tình yêu được?”
Lương Thừa nói: “Anh có chuyện gì không?”
“Đương nhiên là có.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Chuyện lớn luôn, qua đây được không?”
Lương Thừa không cho là như vậy, đối với loại người như bọn họ mà nói thì không có chuyện gì có thể gọi là “chuyện lớn” được, anh đáp: “Hôm nay không được, ngày mai đi.”
Trong trung tâm triển lãm bật điều hòa vừa đủ, bao nhiêu mồ hôi Kiều Uyển Lâm đổ trên đường đều bốc hơi hết rồi, giấy vào phòng thi đặt bên cạnh, bên trên hằn vân tay của hai người.
Kỳ thi tiếng Pháp kết thúc, Kiều Uyển Lâm cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi. Có lúc cậu rất sợ, sợ mình chưa tắt thở vì bệnh tim thì đã đột tử vì việc học.
Tâm trạng của cậu cũng không hẳn là tốt, phòng ăn của trung tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/461701/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.