Tiệm sườn xám đóng cửa, Vương Nhuế Chi không dọn đồ đạc trên bàn may mà đứng ở cửa nhìn vọng ra ngoài đầu ngõ. 
Lương Thừa xuống lầu rót nước, trên sống mũi hằn vết lõm do đeo mắt kính, anh đọc sách ngồi lâu quá nên cần hoạt động gân cốt một chút, anh đi tới nói: “Có cần kéo cửa cuốn không bà?” 
Vương Nhuế Chi đáp: “Kéo đi, hầy, gần mười giờ rồi mà sao Uyển Lâm nó vẫn chưa về nữa, hôm nay nó đâu có đi học thêm.” 
Dựa theo tốc độ xe taxi thì phải về nhà từ sớm rồi, Lương Thừa nói: “Bà gọi điện thoại hỏi thử đi.” 
“Buổi chiều nó nhắn tin cho bà, nói tan học bị giáo viên giữ lại nên sẽ về muộn. Nhưng mà thế này cũng quá muộn rồi, quy định trường học không cho ở lại quá lâu.” 
Năm đó Lương Thừa đi học mười giờ rưỡi mới hết tiết buổi tối, hai năm nay quen sống buông thả rồi, cũng chẳng biết đúng giờ là gì, vì thế anh không cảm thấy có gì lạ. 
Vương Nhuế Chi vẫn không yên tâm, sợ Kiều Uyển Lâm bị giáo viên mắng nên buồn bã, lỡ như tái phát bệnh thì phiền phức, bà nói: “Để bà ra đầu ngõ đợi nó.” 
Lương Thừa bỗng nhiên nhớ đến tối hôm đó Kiều Uyển Lâm ngồi trước cửa bị muỗi đốt, anh nhíu mày, nói: “Để con đi cho.” 
Đầu ngõ tối thui không nhìn rõ, ở trên phố thì sáng hơn một chút, vài cửa tiệm chưa đóng cửa, bảng hiệu màu sắc lòe loẹt tuy hơi quê mùa nhưng trông rất thân quen. 
Một chiếc xe buýt giảm tốc dừng lại, Kiều Uyển Lâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/461699/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.