Khi trời tối đen Lương Thừa mới về đến ngõ Vãn Bình. 
Ban công lầu hai sáng đèn, anh đi tới nhưng không thấy người đâu, nhưng nhạy cảm cảnh giác có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi mình. 
Lương Thừa xoay người ngẩng đầu lên. Trên sân thượng, Kiều Uyển Lâm đang đeo tai nghe, mặt lạnh như tiền từ phía trên nhìn xuống anh. 
Đối mắt giây lát, Lương Thừa túm dây đèn kéo tắt rồi lại kéo mở lên. Ánh đèn nhấp nháy khiến Kiều Uyển Lâm chớp mắt hai cái, hồn quay về rồi. 
Cậu vịn lan can trước ngực, hỏi: “Anh mới về à?” 
Lương Thừa hỏi ngược lại: “Cậu đứng trên đó làm gì?” 
Kiều Uyển Lâm đáp: “Ngắm trăng.” 
Bầu trời lấp lánh ánh sao, bóng trăng treo thật cao, nhưng mà Lương Thừa chưa bao giờ thưởng thức nổi quang cảnh lãng mạn này, muốn về phòng ngủ hơn. 
Kiều Uyển Lâm gọi anh lại, thẩm vấn anh giống như một quan tòa bễ nghễ: “Hôm nay anh đã đi đâu?” 
Lương Thừa là một bị cáo bướng bỉnh không nghe lời: “Đi gặp đồng lõa, chia chác.” 
Kiều Uyển Lâm biết ngay không phải chuyện gì tốt lành rồi mà. Cậu mím môi, tự nhận định rằng giấu chóp môi đi thì sẽ trông dữ dằn hơn một tí. Lương Thừa không nhìn cậu, cũng không bỏ đi, anh xách bình tưới lên bắt đầu tưới cây tưới hoa. 
Trên ban công tổng cộng có mười mấy chậu hoa, Lương Thừa tưới xong từng chậu một, sau đó bồi thêm đất, rồi lại tỉ mỉ kiểm tra mỗi một kẽ lá trong chậu có sâu hay không. 
Nửa tiếng sau, Kiều Uyển Lâm nhịn không nổi nữa: “Anh làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/461689/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.