Kiều Uyển Lâm đứng sững trên bậc thềm, hỏi: “Anh đi được rồi à?”
Lương Thừa nói: “Đi được rồi.”
Đồng lõa phạm tội chưa thả, hình như hai ông chú bị trói kia cũng chưa thả, Kiều Uyển Lâm quay đầu nhìn đồn cảnh sát, lại nhìn Lương Thừa dưới bóng cây, nghi ngờ tên khốn này được chạy tội.
Cậu cũng không muốn đi cùng Lương Thừa, trước tiên không nói chuyện khác, cảnh tượng Lương Thừa đánh người còn hiển hiện trước mắt, cậu cảm thấy không an toàn lắm.
Lương Thừa đọc được suy nghĩ của Kiều Uyển Lâm nên không miễn cưỡng nữa, anh vuốt cằm con cảnh khuyển, sau khi tạm biệt thì một mình rời khỏi sân nhỏ đồn cảnh sát.
Kiều Uyển Lâm vừa hoài nghi vừa không chịu phục, nhưng cũng chỉ có thể rời đi thôi.
Giữa trưa người đi đường rất ít, một hồi lâu cũng không có chiếc taxi nào đi ngang qua.
Bước chân Lương Thừa chậm chạp hơn bình thường, để cho tốc độ rùa bò của Kiều Uyển Lâm có thể theo kịp. Cậu giữ khoảng cách một mét, lò dò phía sau đạp lên cái bóng của Lương Thừa.
Đạp đạp một hồi, cậu phát hiện cứ cách mấy bước là lại có một giọt đỏ tươi nhỏ xuống mặt đường.
Ánh mắt Kiều Uyển Lâm lướt qua chân Lương Thừa, dời đến eo, thấy áo thun màu đen của anh dán sát vào xương sườn, lớp vải ẩm ướt bất thường.
Lẽ nào… Cậu vươn tay ra, dùng sức lực vừa phải chạm lên.
“Shh…” Lương Thừa cắn chặt răng hít một hơi, hơi gập lưng lại quay đầu sang.
Ngón tay Kiều Uyển Lâm dính máu tươi, dính dớp ẩm ướt, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/461687/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.