Có một số chuyện trùng hợp như thế đấy. 
Kiều Uyển Lâm nhìn chằm chằm màn hình, “Thôi bỏ đi” và “Được” một phải một trái, một trên một dưới, nhưng thời gian chênh lệch chưa tới nửa giây, Lương Thừa trả lời nhanh như vậy sao? 
Hay là… đang trả lời sáu câu trước đó của cậu? 
Ý của hai vấn đề này hoàn toàn tương phản nhau, trả lời cho “Đồng ý không” là đồng ý, trả lời cho “Thôi bỏ đi” là không đồng ý, Kiều Uyển Lâm ngẩn ra một lúc, mở phần đánh văn bản ra: Anh trả lời câu nào vậy? 
Cậu đánh xong thì giơ ngón tay, lưỡng lự không nhấn gửi. 
Sáu câu trước đã đủ hèn rồi, toàn bộ hy vọng đều đặt vào câu thứ bảy để vét lại chút tôn nghiêm. Cậu hỏi như vậy, lỡ như Lương Thừa từ chối thế chẳng phải rốt cuộc cậu vẫn bẽ mặt đó sao? 
Kiều Uyển Lâm xóa câu đó đi, đổi thành dấu chấm lửng không rõ ý nghĩa, vẫn chưa nhấn gửi thì xe taxi đã dừng ở đầu ngõ rồi, tài xế đưa cho cậu mã QR. 
Cậu quay về giao diện trò chuyện, dấu chấm lửng biến thành nội dung nháp. 
Thanh toán xong, Kiều Uyển Lâm lê bước chân đi vào trong ngõ, không khí hơi oi bức, lòng bàn tay cầm điện thoại đổ đầy mồ hôi. 
Sau câu trả lời đó, Lương Thừa lại quay về trạng thái “không hoạt động”, hoàn toàn không có ý định nói rõ là trả lời cho câu nào. Kiều Uyển Lâm cũng lười hỏi, xóa luôn dấu chấm lửng kia. 
Ăn tối xong, Vương Nhuế Chi ở lầu một cắt sườn xám, bàn may bị chiếm dụng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/461681/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.