🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhϊếp ảnh gia lửa giận tận trời: "Cậu còn muốn đứng ở ngoài cuộc?"



Văn Thanh lười biếng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi ghét đào cát."



"Ai thích đào cát hả? Cậu hỏi tất cả mọi người xem, ai thích đào cát! Còn không phải là vì bị ép đó sao?"



"Tôi mặc kệ, tôi sẽ không đào, các người đào hay không đào tôi đều không sao cả."



"Không chịu đào, nhiệm vụ con mẹ nó sao có thể hoàn thành?"



"Chết chỗ nào không phải là chết chứ."



"Thằng chó, mày!"



Nhϊếp ảnh gia mất khống chế hét lớn: "Trương Kính Dương, cậu buông tôi ra, thằng chó này muốn ăn đánh đây mà, lần này tôi không cho nó biết mặt, tôi không phải là ng......"



"Kéo cái đéo gì, đừng có kéo tôi, tôi tự mình biết đi!"



Giọng nói của nhϊếp ảnh gia dần dần mơ hồ, tiếng của Văn Thanh lại vang lên: "Này, anh ta cứ phun nước miếng lên trên mặt tôi, thật là thúi muốn chết luôn đó."

Trần Ngưỡng không đáp lại.



Văn Thanh thở dài: "Soái ca, tiểu fan nam của anh mất rồi, xin chia buồn với anh nhé."



Tiếng giày giẫm lên dẫm cát vừa nặng nề vừa ngột ngạt.



Cổ họng Triệu Nguyên dồn dập lăn lộn, giây tiếp theo chợt nghe thấy tiếng hét vô lực của chính mình: "Ca!"



Sau khi hét lên, giống như đã bật công tắc, Triệu Nguyên không kìm được hét lên một tiếng tiếp một tiếng, càng lúc càng lớn, giọng điệu nức nở.



"Trần Ngưỡng!"



"Văn Thanh!"



"Trần Ngưỡng! Là em nè! Em là Triệu Nguyên nè!"



Không ai đáp

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095489/chuong-3381.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.