Văn Thanh hai tay đút túi, thở dài nói: "Thầy cô đã từng dạy rằng, sống ở trên đời, tuyệt đối không thể làm khó người khác, những lời này trở thành châm ngôn sống trong cuộc đời của anh tiểu Vân cậu, không dám quên a~, không dám quên." 
Triệu Nguyên trợn trắng mắt, ha hả, mẹ nhà anh, ngoài miệng thì nghiêm trang nói: "Anh đâu có làm khó người khác, là tự em muốn trải nghiệm lạc thú khi cõng người trên lưng thôi." 
"Ra là vậy, rất tốt, tuổi này của cậu chính là lúc phải đi trải nghiệm, đi thử làm những điều thú vị." Văn Thanh cúi thấp eo kề người sát lưng thiếu niên, mũi giật giật, mùi cũng không hôi lắm, hắn giống như chó bò lên nằm. 
Triệu Nguyên cõng Văn Thanh lên. 
Cảm giác đầu tiên là, nhẹ, cảm giác thứ hai là tên này thực gầy. 
Còn thơm nữa. 
Triệu Nguyên còn chưa đi tới cửa phòng thay quần áo, Văn Thanh đã không biết mất dịch mất gió gì, giãy giụa nói: "Không có hứng thú, không có hứng thú." 
"Bỏ tôi xuống!" Giọng điệu của Văn Thanh không thích hợp, lộ ra điểm sắc bén quỷ dị. 
Giống như một con bọ bị nhốt trong lọ thủy tinh, nó cố dùng các góc sắc nhọn nhất của bản thân cố đi va chạm, kết quả chỉ có máu chảy đầm đìa. 
Triệu Nguyên nổi da gà toàn thân, hắn lập tức buông người trên lưng xuống, tim đập nhanh đến nỗi, nhịn không được chửi thầm, có bệnh. 
Văn Thanh vừa được thả xuống đã khôi phục như bình thường, hắn sửa sửa quần áo, rất tùy ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095476/chuong-3368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.