Triệu Nguyên thầm niệm Quan Âm Phật Như Lai, cậu tưởng mình chỉ đọc ở trong lòng, kết quả lại nói ra tiếng.
Trong phòng thay đồ im lặng, nam hài đọc to tất cả các vị thần mà cậu biết, không hề lặp lại.
Khóe miệng Văn Thanh giật giật vài cái, cũng không quan tâm đến đôi tay đang ôm lấy vai mình, đi vòng quanh phòng thay đồ như đang đi dạo trong công viên, chợt thở dài một tiếng: "Trên ghế toàn là nước thế kia, sao nằm được nữa đây."
Triệu Nguyên: "......"
Trần Ngưỡng bảo cậu lưu ý người này, cậu vốn rất muốn lưu ý đấy chứ, vấn đề là không có bao nhiêu cơ hội.
Ban ngày đối phương không đi theo đại bộ đội(đoàn người),ban đêm từng người lại phải ở trong lều trại, nên đâu thể quan sát được điểm gì.
Triệu Nguyên bất giác cúi đầu, mũi đυ.ng phải tóc của Văn Thanh, không có mùi lạ, cũng không có mùi mồ hôi.
Cậu buột miệng thốt ra: "Bộ anh ở chỗ này gội đầu hả?"
Tóc phía sau Văn Thanh đã khô, tóc mái phía trước ướt đẫm, bám vào chán hẳn: "Bạn nhỏ ba tuổi lúc tắm cũng sẽ nhân tiện gội đầu."
Triệu Nguyên do dự mà nói: "Văn ca......"
"Dừng lại." Văn Thanh cắt ngang cậu, "Cậu gọi như vậy, chẳng phải sẽ biến tôi ngang hàng với Trần Ngưỡng à?"
"Đó là không đúng, tôi rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta, cậu phải gọi tôi là tiểu ca ca mới đúng."
Triệu Nguyên ở trong lòng điên cuồng phun tào(chửi bới),ngoài miệng lại nhát gan sửa miệng: "Anh tiểu Văn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095459/chuong-3351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.