Triều Giản: "Không phải."
Trần Ngưỡng sững sờ: "Không phải?"
Không phải ư ? Ánh mắt Trần Ngưỡng lại nhìn về phía Phùng Sơ.
..............
Từng cơn sóng dâng cao đánh vào bãi cát, rồi dội ngược ra biển rộng.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, mọi thứ đều được bao phủ bởi một quầng sáng vàng.
Phong cảnh thực sự rất đẹp, có đều những con người ở đây lại sắp phát điên rồi.
Đoàn người đào mệt mỏi, dành ra chút thời gian ngắn ngủi để bổ sung chút nước và đồ ăn.
Trần Ngưỡng nhận lấy chai nước Triều Giản mở ra cho anh, đổ hơn nửa chai vào miệng mới dừng, anh lau nước trên cằm, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: "Thi thể của người chết đuối, qua bao lâu thì mới nổi lên trên mặt nước?"
"Không có thời gian nhất định."
Triệu Nguyên đã từng đi vào vùng tri thức này(từng học qua),cho nên rất tích cực trả lời câu hỏi của Trần Ngưỡng: "Chết đuối, đều chìm trước rồi mới nổi, khoảng thời gian đó phụ thuộc vào nhiệt độ và điều kiện thể chất của từng người, bất quá thường thường là ở trong vòng một tuần."
Trần Ngưỡng nói: "Vậy thì ở đây quá nhanh......"
"Cái gì quá nhanh?"
Trần Ngưỡng chỉ ra phía sau lưng mình.
Đám người Triệu Nguyên biết có vấn đề, nhưng vẫn khống chế không được nhìn qua đó.
Trên biển có một cái xác đang trôi nổi.
Đúng là Thanh Phong.
Ngực cậu ta hếch lên, to hơn và.... trắng hơn.
Cứ như là đã được ngâm dưới nước trong một khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095454/chuong-3346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.