Cứu không được. 
Nó sẽ chỉ làm cho bọn họ cảm thấy tội lỗi trước, rồi sau đó sẽ là cảm giác bất lực..... Và cả sự tuyệt vọng ngập đầu nữa. 
Triệu Nguyên vừa hỏi câu đó đạp mạnh vào cánh cửa, nhưng bạo lực cũng không thể để cậu trút đi nỗi khổ sở, cậu chàng ôm đầu ngồi xổm xuống, nghẹn ngào khóc hu hu. 
Động tác này khiến Hà Tường Duệ đang giả vờ hôn mê bị sốc, anh ta từ nằm chuyển thành dựa vào tường, cũng không quan tâm đến nước bẩn trên quần áo thể thao của mình, đột nhiên cảm xúc dần không nổi nữa, cũng khóc theo Triệu Nguyên luôn. 
"Tối hôm qua có người đi ra ngoài, người đó là Thanh Phong." Trương Kính Dương cố lắm mới giữ được bình tĩnh, không đủ tự tin hỏi Trần Ngưỡng, "Đúng không?" 
Trần Ngưỡng: "Hẳn là vậy." 
Vậy thì từ buổi sáng "hắn" đã không phải là hắn. 
Trương Kính Dương lại hỏi: "Hôm nay ai là người đầu tiên rời khỏi lều?" 
Văn Thanh thấy hắn liên tục nhìn về phía Triều Giản, lập tức khẽ hừ giơ tay lên: "Này, nhìn ở đây nè, tôi mới là người thứ hai ra khỏi lều." 
Trương Kính Dương nói: "Vậy lúc ngươi đi ra......" 
Văn Thanh không kiên nhẫn chờ hắn nói xong, trực tiếp đưa ra đáp án: "Thanh Phong hả, hắn đang ở bên ngoài." 
Trương Kính Dương được đến rồi kết quả, không hé răng nữa. 
Quỷ không thể vào lều vào ban đêm, nó luôn ở bên ngoài, giả vờ là người đi ra đầu tiên. 
Hà Tường Duệ nức nở nói: "Quỷ sao lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095451/chuong-3343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.