"Hừm...... suy đoán này của cậu......" Văn Thanh trầm ngâm sờ cằm, "Rất có khả năng đó."
Triệu Nguyên: "......" Còn có thể có lệ hơn chút không?
"Mỗi lần giáo thảo đều rất nghiêm túc suy luận." Văn Thanh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiêm trang nói, "Biết động não, biết tự hỏi, là một đứa bé ngoan."
Triệu Nguyên lảo đảo một cái, thế nhưng đọc còn rất vần?!
Văn Thanh lắc lắc chiếc túi đang cầm, nhàm chán nhìn quanh một vòng: "Không ai đưa ra cái nhìn nữa hả? Trong mắt một ngàn người có một ngàn Hamlet(suy nghĩ) khác nhau, cho dù là nghe thấy cùng một tiếng động, cảm quan cũng sẽ không giống nhau."
Trương Kính Dương khoanh hai tay trước người, ngón tay đặt dưới cánh tay chỉ về phía Triệu Nguyên: "Ta tán đồng cách nói của hắn."
Vẻ mặt Văn Thanh như đột nhiên hiểu ra: "Cậu và tôi là hàng xóm chắc luôn."
Trương Kính Dương không hiểu ra sao: "Gì chứ?"
Văn Thanh nói: "Tôi trang bức ưa làm màu, cậu thì trang khốc(tính làm vậy là ngầu),hai ta không phải hàng xóm thì là gì."
Trương Kính Dương đen mặt.
Tay áo Trần Ngưỡng còn chưa xắn xong, cộng sự của anh đang vuốt ve nếp gấp, thấy hắn đã vuốt một hồi lâu, anh ngăn lại nói: "Chất vải thấm đầy mồ hôi, mềm mại nên không thể vuốt phẳng được, cứ như vậy đi."
Triều Giản: "Đừng làm phiền tôi."
Trần Ngưỡng nhìn trên cầm của thiếu niên mọc ra một ít râu ngắn ngủn, một ngày ở bãi tắm không phải là một ngày thật sự, một đêm cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095445/chuong-3337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.