Đúng lúc này, Văn Thanh từ trong lều đi ra, hắn đứng ở lối vào cười tủm tỉm gọi Triều Giản, trong mắt hiện lên vẻ mời gọi đáng sợ. 
Mục đích rất rõ ràng, hắn muốn tìm người cùng ngắm mặt trời lặn, chơi trò chơi. 
Triều Giản cười lạnh một tiếng, cho Văn Thanh một ánh mắt "Tao không phải là người cô đơn" . 
Ẩn ý là ta không giống ngươi, chết đi cũng không ai đoái hoài đến. 
Văn Thanh: "......" 
Hắn hậm hực bĩu môi: "Khoe khoang tình đơn phương méo gì chứ, lại không ăn được, hứ. " 
. 
Mùi hôi thối trên bãi tắm càng ngày càng nồng nặc, giống như là bị người đè đầu nhét vào trong một túi thịt thối rữa, áp sát vào miệng mũi. 
Vào lều trại thì lại không ngửi thấy mùi gì. 
Văn Thanh híp mắt nhìn bầu trời nhanh chóng chìm xuống, trong miệng nói gì đó, cúi người trở về lều. 
Trần Ngưỡng nằm trong lều, l*иg ngực lên xuống kịch liệt, cả người mồ hôi nhễ nhại. 
Mặt trời mọc và mặt trời lặn đến quá nhanh khiến bọn họ không kịp phòng ngừa. 
Trần Ngưỡng mới than xong, bên ngoài đã tối om, không có một tia sáng. 
Cả căn lều dường như bị một lớp vải đen thật dày bao phủ. 
Lưng Trần Ngưỡng quá ướt, nên anh nghiêng người sang một bên để cho mau khô. 
Triệu Nguyên não động không hoàn toàn sai, đêm qua Chung Danh đã dùng cái xẻng thiết để đào cát, bây giờ bọn họ đã lấy đi, đêm nay sẽ không đào được. 
Mà quỷ lại không thể đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095442/chuong-3334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.