Chương trước
Chương sau
Trong hố cát yên tĩnh, gió biển thỉnh thoảng thổi qua, nhưng không hề dính dáng đến một chút vui thích.

Hai mắt Trần Ngưỡng đột nhiên trợn to: "Đi đào tay phải của thi thể."

Mọi người nghe rõ ràng, sắc mặt bị gió thổi nắng chiếu đều cứng đờ.

Hà Tường Duệ nhịn không được kêu rên: "Còn đào? Tôi không đào được nữa, hết sức rồi."

"Đừng có kêu la nữa, bớt chút sức lực đi, nơi này không phải thế giới hiện thực, đào hết nổi cũng phải đào." Triệu Nguyên trèo lên hố cát, duỗi tay xuống, "Ai không lên được thì nắm lấy tay tôi."

Thanh Phong nắm lấy Triệu Nguyên, bảo hắn kéo chính mình lên.

"Tiểu đạo trưởng, sao tay cậu lại nóng quá vậy," Triệu Nguyên nói, "Phát sốt hả?"

Thanh Phong hoa mắt gật đầu.

Triệu Nguyên không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vai cậu ta.

Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở bãi tắm rất lớn, lúc lạnh lúc nóng, khoảng cách thời gian rất ngắn.
Ban ngày gió biển thổi vù vù, ánh nắng như thiêu đốt, bọn họ đổ mồ hôi liên tục, ướt rồi lại khô, lặp đi lặp lại, không có quần áo để đổi, ban đêm nằm trong lều trại lạnh lẽo, thể chất kém quả thật chịu không nổi.

Triệu Nguyên liếc nhìn Trần Ngưỡng, dáng người tuy gầy, nhưng thể chất rất tốt, cõng Triều Giản không quá cố sức.

Ước chừng có khá nhiều cơ bụng.

Tầm mắt của Triệu Nguyên chuyển sang nơi tương ứng.

Một chiếc nạng đập tới, Triệu Nguyên ngã ngửa ra sau, suýt nữa tiểu ra quần vì sốc.

Trần Ngưỡng ngạc nhiên hỏi Triều Giản: "Tại sao cậu lại ném chiếc nạng?"

Triều Giản không rên một tiếng ném luôn chiếc nạng còn lại.

Sau đó, hắn đứng trên một chân cúi đầu nhìn xuống Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng một bên cảm thán mình cư nhiên có thể từ trong ánh mắt thiếu niên đọc hiểu ý tứ của hắn, một bên nhanh chóng trèo lên hố cát, duỗi hai cánh tay về phía hắn, nâng nâng cằm.
Triều Giản ấn vào cánh tay của Trần Ngưỡng, gập năm ngón tay lại, dùng sức leo lên.

Trần Ngưỡng túm được người lên, thở hổn hển nói: "Nạng là công cụ đi lại của cậu, đừng có tuỳ tiện ném như vậy."

Triệu Nguyên tranh thủ lúc Triều Giản khom xuống lấy nạng, liếc mắt nhìn Trần Ngưỡng giao lưu bí mật: Ca, là em sai, đều do em.

Trần Ngưỡng không hiểu ra sao cùng hắn giao lưu bằng mắt: Cậu lại làm sao thế ?

Triệu Nguyên muốn nói lại thôi: Em tự tìm đường chết.

Trần Ngưỡng: "......"

Triệu Nguyên kéo hai người Phùng Sơ và nhϊếp ảnh gia lên, hỏi Trương Kính Dương có muốn hắn kéo hay không.

Trương Kính Dương cự tuyệt, cậu ta nhanh nhẹn chống một tay nhảy ra khỏi hố cát.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.