Trần Ngưỡng còn chưa phản kích, tay phải đã bị nắm lấy, ba ngón tay quấn băng gạc có chút run rẩy: "Cậu làm gì vậy?"
Triều Giản nhìn ngón trỏ của anh: "Bên trong dính cát."
Hơi thở ấm áp phất qua đầu ngón tay, làm lông tơ sau lưng Trần Ngưỡng dựng đứng cả lên, anh không được tự nhiên nói: "Đừng, không cần, tôi tự mình có thể xử lý được."
Triều Giản hình như có cười khẽ một tiếng, lại làm như không cười nói: "Tôi không phải là em trai của anh à, giúp ca ca thổi thổi có gì lạ hả?"
Trần Ngưỡng: "......"
"Hết rồi." Triều Giản rút ngón tay đang siết chặt cổ tay Trần Ngưỡng, buông tay anh xuống, chống nạng đi về phía trước.
Trần Ngưỡng nhúc nhích ngón tay kia, ánh mắt quét qua bóng lưng thiếu niên vài lần.
Lúc không uống thuốc, cảm xúc từng tấc từng tấc một bọc lộ ra bên ngoài, chân thật là chân thật đó, nhưng mà chân thật đến có chút......
Ngạo kiều? Kiều khí? Tính trẻ con? Tìm không ra một từ hình dung chính xác.
Nói tóm lại là muốn được dỗ dành
Trần Ngưỡng đi đến hố cát, nói ra việc mình thấy bóng người không đầu.
Nguyên nhân này khiến mọi người trở tay không kịp, cả đám luống cuống tay chân bò ra khỏi hố.
Không dám đào nữa.
Trần Ngưỡng không có thời gian để tư vấn tâm lý cho bọn họ, anh nhảy vào hố cát đã được đào lớn hơn một chút, tay trái nắm lấy cái xẻng bất đầu đào.
Triều Giản lấy gậy chọc vào anh: "Tránh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095433/chuong-3325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.