"Lại coi tôi như trẻ con."
Nửa người trên của thiếu niên dựa gần qua, híp mắt nhìn Trần Ngưỡng, trong giọng nói mang theo ý cười âm u: "Tôi đã nói qua vài lần rồi, anh vào tai này ra tai kia à."
Trần Ngưỡng nói thầm trong lòng, vì sao tôi lại coi cậu như trẻ con ấy hả, bộ cậu chưa từng nghĩ tới nguyên nhân nằm ở bản thân mình à?
Mỗi lần tôi nghĩ như vậy, đều là lúc cậu nổi tính trẻ con đấy.
Lời này Trần Ngưỡng không thể nói ra, anh thở dài, quay mặt đối diện với thiếu niên: "Đừng có dựa gần tôi quá, hơi nóng trên người cậu còn hơn cả Triệu Nguyên nữa."
Mặt Triều Giản tối sầm xuống.
"Lúc cõng cậu, tôi cứ tưởng mình đang cõng một cái bếp lò nóng hầm hập ấy." Trần Ngưỡng còn đang nói.
Triều Giản đá anh, lực đạo không nặng: "Câm miệng lại."
Trần Ngưỡng nghẹn cười run cả vai: "Vậy cậu chơi cát tiếp đi."
"Không muốn." Triều Giản nỏng nảy nhíu mày.
Trần Ngưỡng nói: "Không muốn chơi nữa thì thôi, chờ bọn họ ghép xong đống mảnh ghép chúng ta cùng nhìn xem."
"Thời gian ngừng lại, bây giờ cũng không biết là mấy giờ, mặt trời lặn về phía tây quá nhanh." Anh lo lắng sốt ruột nói tiếp, "Trước lúc mặt trời lặn chúng ta phải trở về lều trại."
Triều Giản mới vừa nói xong không muốn chất đống cát, giờ lại chất tiếp, hắn thản nhiên nói: "Tốc độ mặt trời lặn rất nhanh, tốc độ mặt trời mọc cũng vậy, thời gian tương đương."
Trần Ngưỡng nghĩ thầm đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095421/chuong-3313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.