"Ở dưới biển!"
Trương Kính Dương bất ngờ thốt lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa luống cuống, chửi: "Chết tiệt! Vừa rồi... giống như Thanh Phong, Thanh Phong cũng đột nhiên xuất hiện!"
Triệu Nguyên theo bản năng ngồi dậy.
Một chuỗi tiếng bước chân nhanh chóng chạy về phía bờ biển, tiếng ồn ào bên ngoài cũng ngày càng lớn hơn, xen lẫn với tiếng nói chuyện.
"Ê không thể xuống biển, lều trại vớt không lên đâu nên đừng có xuống."
"Vớt cái gì nữa, chắc đã chết rồi."
"Anh em, cậu có ở dưới biển không? Chúng ta đều lớn tiếng như vậy, nếu như người còn sống đã sớm nghe thấy từ lâu."
"Trần tiên sinh......"
"Soái ca, hơn nửa căn lều đã chìm vào trong nước, phần còn lại tôi không cần nói cho anh cũng biết, phương diện thường thức anh cũng không hiểu sao."
"Trần Ngưỡng!" Triều Giản rất ít nói đã mở miệng, tiếng nói rất trầm, "Đừng làm loạn."
"Là tôi xúc động."
Giọng nói của Trần Ngưỡng cũng rất khàn, anh dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Cảm xúc của tôi có chút loạn."
"Cậu nhóc đó đã tiến bộ, tôi còn tưởng rằng cậu ấy có thể đi tiếp về phía trước......"
Đôi mắt Triệu Nguyên có chút ươn ướt, tay chân bất giác dịch về phía cửa ra lều.
Tiếng ồn ào bên ngoài biến mất trong chốc lát, rồi lại vang lên.
Tiếng bước chân đã trở lại.
"Cũng không phải là mới bắt đầu nhiệm vụ.... Hiện tại đã có vài người chết, ai cũng biết dù thế nào cũng không thể rời khỏi lều trại.... Cậu ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2095391/chuong-3283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.