Chương trước
Chương sau
Trương Kính Dương vẫn còn 15%.

Vì bệnh nghề nghiệp, nhϊếp ảnh gia không thể kiểm soát việc chụp ảnh, điện thoại di động đã tắt nguồn từ lâu.

Văn Thanh hiếm khi lấy điện thoại di động ra, cho nên nguồn điện không rõ.

Triệu Nguyên thấy mọi người không có động tĩnh gì, hắn không còn cách nào khác, mở máy, nhanh chóng chụp ảnh phần thân thể mới đào ra.

"Ca," Triệu Nguyên đến gần Trần Ngưỡng, "Dựa theo trình tự, kế tiếp chúng ta phải bắt đầu đào tay trái của nữ thi, khúc giữa cánh tay, và phần bắp tay trên."

"Vậy thì đào đi."

Trần Ngưỡng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của từng người.

Thể lực của mọi người đã gần như cạn kiệt, còn nhân lực thì vẫn không ngừng giảm xuống.

Tình hình này làm mọi thứ trở nên tệ hơn.

Nhưng nếu không đào lại không được, các mảnh ghép bị thiếu đều đã tìm được, giờ chỉ còn thiếu mỗi phần thân thể của nữ thi.
Nếu đào hết ra, nhất định sẽ có điểm đột phá.

Bọn họ phải càng mau.

Ngày đêm ở bãi tắm ngày càng ngắn lại, có điều gì đó sắp tới, loại cảm giác khẩn trương chết người này làm cho bọn họ không thể chậm lại tiến độ đào xác.

Đây là chuyện ai cũng biết, Trần Ngưỡng không cần nói rõ thêm.

Mọi người đào một lúc trước khi mặt trời lặn.

Đây là buổi chạng vạng thứ ba ở bãi tắm, đẹp không kém gì hai buổi đầu.

Trần Ngưỡng xách chiếc túi lớn nhìn sắc trời.

"Soái ca, Hạt Dẻ, ngày mai gặp." Văn Thanh câu cổ Triệu Nguyên, Triệu Nguyên bị hắn túm đến mức không đứng thẳng dậy được, "Buông ra trước, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi!"

"Lều của chúng ta ở kế bên nhau...... Ui da, cậu dám dùng cùi chỏ thụi tôi, đồ giáo thảo thiểu năng trí tuệ, anh tiểu Văn của cậu là người rất mang thù đấy nhé, cậu chết chắc rồi."
Trần Ngưỡng nhìn hai người ầm ĩ tiến vào trong lều, khóe miệng anh co rút.

Ngày hôm qua lúc này, Văn Thanh kêu anh đưa túi cho hắn, lúc này lại mặc kệ.

Hoàn toàn theo tâm trạng.

Triều Giản cúi đầu nhìn Trần Ngưỡng: "Đưa thuốc cho tôi."

Trần Ngưỡng lấy viên thuốc ra khỏi túi ni lông: "Tối hôm qua xẻng thiết ở trong lều của Văn Thanh, bên ngoài không có tiếng động đào cát, nhưng vẫn có người chết. "

"Quỷ dẫn người ra khỏi lều, không nhất thiết phải để cho người đó đào cát, cái xẻng còn có công dụng khác."

Triều Giản lấy một viên thuốc nuốt xuống, hắn tháo chiếc túi lớn treo trên cổ tay Trần Ngưỡng xuống: "Đào ra tất cả các phần chân tay còn sót rồi nói sau."

Trần Ngưỡng gật gật đầu: "Lều của cậu cách lều tôi hơi xa."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.