Chương trước
Chương sau
Văn Thanh hai tay đút túi, thở dài nói: "Thầy cô đã từng dạy rằng, sống ở trên đời, tuyệt đối không thể làm khó người khác, những lời này trở thành châm ngôn sống trong cuộc đời của anh tiểu Vân cậu, không dám quên a~, không dám quên."

Triệu Nguyên trợn trắng mắt, ha hả, mẹ nhà anh, ngoài miệng thì nghiêm trang nói: "Anh đâu có làm khó người khác, là tự em muốn trải nghiệm lạc thú khi cõng người trên lưng thôi."

"Ra là vậy, rất tốt, tuổi này của cậu chính là lúc phải đi trải nghiệm, đi thử làm những điều thú vị." Văn Thanh cúi thấp eo kề người sát lưng thiếu niên, mũi giật giật, mùi cũng không hôi lắm, hắn giống như chó bò lên nằm.

Triệu Nguyên cõng Văn Thanh lên.

Cảm giác đầu tiên là, nhẹ, cảm giác thứ hai là tên này thực gầy.

Còn thơm nữa.

Triệu Nguyên còn chưa đi tới cửa phòng thay quần áo, Văn Thanh đã không biết mất dịch mất gió gì, giãy giụa nói: "Không có hứng thú, không có hứng thú."
"Bỏ tôi xuống!" Giọng điệu của Văn Thanh không thích hợp, lộ ra điểm sắc bén quỷ dị.

Giống như một con bọ bị nhốt trong lọ thủy tinh, nó cố dùng các góc sắc nhọn nhất của bản thân cố đi va chạm, kết quả chỉ có máu chảy đầm đìa.

Triệu Nguyên nổi da gà toàn thân, hắn lập tức buông người trên lưng xuống, tim đập nhanh đến nỗi, nhịn không được chửi thầm, có bệnh.

Văn Thanh vừa được thả xuống đã khôi phục như bình thường, hắn sửa sửa quần áo, rất tùy ý nói một câu: "Giáo thảo, chửi người khác có bệnh là hành vi rất không có lễ phép đấy. "

Triệu Nguyên không chút nghĩ ngợi đã nói: "Chửi thầm trong bụng mà anh cũng biết?"

Tiếng nói vừa dứt, cậu cũng tỉnh táo lại, khuôn mặt sáng sủa như ánh mặt trời vừa đen vừa hồng.

Văn Thanh nhìn Triệu Nguyên, lúc Triệu Nguyên bị hắn nhìn đến mức muốn quỳ xuống khóc kêu ba ba, hắn mới bất đắc dĩ aiz một tiếng.
"Giấu không được rồi."

Đầu Triệu Nguyên tràn đầy dấu chấm hỏi, hả?

Văn Thanh vươn một bàn tay đặt ở bên miệng, khẽ nói: "Ta có thuật đọc tâm, có thể nghe được tiếng lòng của mỗi người."

Triệu Nguyên: "......" Ha hả.

"Thiểu năng trí tuệ, đi thôi." Văn Thanh vươn ngón tay về phía sau ngoắc ngoắc.

........

Khi nhìn thấy Trần Ngưỡng, câu đầu tiên Văn Thanh nói chính là: "Soái ca, bảy mảnh ghép đều đã tìm đủ rồi hả?"

Trần Ngưỡng không cảm thấy kinh ngạc khi Văn Thanh đoán được việc này, anh đầu.

Những người không ngờ tới việc này lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

Tin tức này tương đương với một chiếc lá xanh tươi mọc ra từ một vùng đất cằn cỗi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.