Chương trước
Chương sau
Câu lạc bộ cũng có người như vậy.

Tự kỷ, cực đoan, khía cạnh cảm xúc hoặc là hoang tưởng, cố chấp si mê, hoặc là hờ hững chán ghét.

Khi mất kiểm soát, tính công kích rất mạnh, dù là người quen xung quanh hay đồng nghiệp có quan hệ chung chung đều bị tấn công, chỉ có thể mạnh mẽ đè lại chích thuốc an thần.

Trương Kính Dương đã từng bị tên kia cắn vào bả vai, tươi sống bị xé xuống một miếng thịt, hắn xoa xoa nơi đó qua lớp quần áo ướt đẫm mồ hôi.

"Nhiệm vụ vốn đã khó làm, trong đội ngũ thế nhưng còn có một người bị bệnh tâm thần không mang đủ thuốc theo nữa chứ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật."

Bên trái đột nhiên vang lên một giọng nói: "Có Trần tiên sinh ở bên cạnh, cậu ta sẽ không phát bệnh."

Trương Kính Dương bị hù giật mình, nhìn cậu trai yên lặng bên cạnh nhướng mày, người này ngồi ở đây từ lúc nào vậy?
Còn nữa, người này có phải quá cảm tính rồi không, cũng quá ngây thơ rồi đi?

Trương Kính Dương chính mắt chứng kiến

cảnh người đàn ông trong câu lạc bộ gần như bóp cổ vợ mình suýt chết, bộ dạng hung hăng nóng nảy làm người sợ hãi, chưa nói đến lý trí, ngay cả nhân tính cũng không có nữa kìa.

Tên chống nạng một khi mất kiểm soát, người đầu tiên bị thương chính là người ở gần hắn nhất, Trần Ngưỡng.

"Sẽ không phát bệnh? Mày chắc không?"

Lời nói của Trương Kính Dương lạnh lùng và thực tế: "Bạn bè chỉ có thể là bạn bè, dù thân đến đâu cũng không có tác dụng của thuốc."

Phùng Sơ không nói gì, hắn nhìn Trần Ngưỡng và Triều Giản, nói ra lời lúc trước đã nói qua ở chỗ đá ngầm, ánh mắt cũng là ánh mắt ấy.

"Bọn họ là sinh tử chi giao, có thể sống chết có nhau."
Trần Ngưỡng bắt được ánh mắt của Phùng Sơ, hơn nữa còn phát hiện ra dấu vết của sự hâm mộ ở bên trong.

"Phùng Sơ hâm mộ chúng ta."

Trần Ngưỡng hạ giọng: "Cậu nói coi cậu ta hâm mộ chúng ta cái gì thế?"

Triều Giản táo bạo nói: "Lần này là một lần cuối cùng cho việc anh biết rõ còn cố hỏi đấy Trần Ngưỡng, lần sau anh còn như vậy, đừng mơ tôi lại phản ứng anh."

Khóe miệng Trần Ngưỡng co rút.

Triều Giản vứt bỏ nạng, hai tay nắm lấy Trần Ngưỡng, moi vào da anh như anh từng moi hắn, lực đạo lại yếu xìu, giọng điệu lạnh lùng nói: "Anh có nghe thấy tôi nói không?"

"Ừm." Trần Ngưỡng đỡ hắn xuống đất rồi ngồi xuống, "Cậu có muốn thử hòa nhập vào cộng đồng không?"

Vẻ mặt của Triều Giản lại không tốt, hắn cười nhạo một tiếng: "Không muốn." (tui rất muốn ghi là "Đéo")
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.