Chương trước
Chương sau
"......"

Trần Ngưỡng không còn cách nào khác ngoài việc hủy bỏ ý định sử dụng tay phải của mình.

"Soái ca, anh cũng đúng vậy." Văn Thanh dùng giọng điệu nói với trẻ con không hiểu chuyện để nói anh, "Ba ngón tay của anh đều có băng gạc, làm sao mà đào cát? Không nghe lời."

Trần Ngưỡng bảo hắn câm miệng.

Văn Thanh nghiêng đầu, giọng điệu thân mật: "Tôi nói chút chuyện anh cảm thấy hứng thú nhé."

"Tôi đều sẽ không thấy hứng thú."

Trần Ngưỡng nói xong trong lòng lộp bộp, trường hợp này hơi quen thì phải, anh ngừng động tác trên tay nhìn Văn Thanh.

Không hề ngoài ý muốn nhìn thấy sự khoe khoang trong mắt đối phương.

Giống như một màn hình im làm giới thiệu.

Tiếp theo là chương trình biểu diễn cá nhân do Văn tiên sinh mang đến.

Trần Ngưỡng vỗ trán nói: "Nói đi."

Hơi thở của Văn Thanh trở nên gấp gáp, trong đội ngũ này ngoài Triều Giản có thực lực bị hắn công nhận, cũng chỉ có Trần Ngưỡng làm hắn hưởng qua sự thất bại.
Triều Giản gạch tên không tính.

Trong phần thể hiện sự khoe khoang của hắn, khán giả duy nhất là Trần Ngưỡng, Văn Thanh hào hứng ghé vào lỗ tai anh

"Cát đang chảy," Văn Thanh nói, "Dòng chảy rất chậm."

Trần Ngưỡng lên tinh thần, anh biết ngay sẽ là nội dung đặc sắc.

Văn Thanh rất bất mãn với phản ứng của Trần Ngưỡng: "Tại sao anh không hỏi tôi phát hiện từ lúc nào, cả hành trình tôi mưu trí ra sao?"

Trần Ngưỡng kìm chế du͙© vọиɠ muốn biết của bản thân lại, nói: "Hỏi sau, bây giờ chúng ta phải đào hài cốt lên trước đã. "

Văn Thanh dụ dỗ anh: "Vừa làm vừa tám."

"Nhất tâm nhị dụng(không tập trung làm một việc),chẳng làm nên trò trống gì." Trần Ngưỡng không dao động, cực kì kiên định.

Văn Thanh không vui.

Sân khấu đã được dựng lên, vở kịch cũng đã bắt đầu diễn, nhưng khán giả lại đứng dậy kêu dẹp đi.
"Không đào nữa!" Văn Thanh ném cái xẻng đi.

Triệu Nguyên ở phía đối diện không biết đã xảy ra chuyện gì bắt lấy hắn: "Như vậy sao được, đang làm ngon lành cành đào sao lại bỏ dở nửa chừng, tổ chức rất cần anh!"

Lực đạo giãy giụa của Văn Thanh biến nhẹ: "Rất cần ta?"

Triệu Nguyên nói: "Cần, rất cần....Tất cả chúng tôi đều cần anh, nếu anh không tin tôi thì hãy hỏi mọi người xem."

Trương Kính Dương phối hợp nói: "Đúng vậy."

Nhϊếp ảnh gia miễn cưỡng gật đầu.

Phùng Sơ yên lặng nhìn Văn Thanh: "Văn tiên sinh, chúng ta là một đội ngũ."

Vẻ mặt Văn Thanh đầy áy náy: "Em trai nhỏ nói rất có lý, là ta quá tùy hứng, ta không đi nữa, ta muốn cùng các ngươi cùng tiến cùng lùi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.