Chương trước
Chương sau
Triệu Nguyên thầm niệm Quan Âm Phật Như Lai, cậu tưởng mình chỉ đọc ở trong lòng, kết quả lại nói ra tiếng.

Trong phòng thay đồ im lặng, nam hài đọc to tất cả các vị thần mà cậu biết, không hề lặp lại.

Khóe miệng Văn Thanh giật giật vài cái, cũng không quan tâm đến đôi tay đang ôm lấy vai mình, đi vòng quanh phòng thay đồ như đang đi dạo trong công viên, chợt thở dài một tiếng: "Trên ghế toàn là nước thế kia, sao nằm được nữa đây."

Triệu Nguyên: "......"

Trần Ngưỡng bảo cậu lưu ý người này, cậu vốn rất muốn lưu ý đấy chứ, vấn đề là không có bao nhiêu cơ hội.

Ban ngày đối phương không đi theo đại bộ đội(đoàn người),ban đêm từng người lại phải ở trong lều trại, nên đâu thể quan sát được điểm gì.

Triệu Nguyên bất giác cúi đầu, mũi đυ.ng phải tóc của Văn Thanh, không có mùi lạ, cũng không có mùi mồ hôi.
Cậu buột miệng thốt ra: "Bộ anh ở chỗ này gội đầu hả?"

Tóc phía sau Văn Thanh đã khô, tóc mái phía trước ướt đẫm, bám vào chán hẳn: "Bạn nhỏ ba tuổi lúc tắm cũng sẽ nhân tiện gội đầu."

Triệu Nguyên do dự mà nói: "Văn ca......"

"Dừng lại." Văn Thanh cắt ngang cậu, "Cậu gọi như vậy, chẳng phải sẽ biến tôi ngang hàng với Trần Ngưỡng à?"

"Đó là không đúng, tôi rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta, cậu phải gọi tôi là tiểu ca ca mới đúng."

Triệu Nguyên ở trong lòng điên cuồng phun tào(chửi bới),ngoài miệng lại nhát gan sửa miệng: "Anh tiểu Văn."

Văn Thanh: "Hừ, sao nào."

Triệu Nguyên nhìn phòng thay đồ, cảm thấy nơi này âm phong từng trận, hắn khống chế âm lượng xuống mức nhỏ nhất: "Em vẫn luôn muốn hỏi anh, người không sợ quỷ như anh, là có kỹ xảo gì sao?"

"Pa" Văn Thanh thổi bể cái thổi bong bóng màu trắng: "Tại anh tiểu Văn của cậu có cái mặt quá xấu, cho nên quỷ nhìn sợ đấy."
Triệu Nguyên trợn trắng mắt.

"Được rồi, được rồi, anh đây sẽ nói cho cậu biết." Văn Thanh quay đầu, ánh mắt ra hiệu Triệu Nguyên cúi người xuống, hắn thần bí ghé vào lỗ tai đối phương, cười nói, "Bởi vì con người càng đáng sợ hơn cả ma quỷ, cậu may mắn lắm đấy."

Triệu Nguyên bày ra vẻ mặt mê mang, sao tôi lại thành người may mắn rồi.

Văn Thanh cảm thấy không thú vị lắc lắc đầu, có thể hỏi như vậy chứng tỏ cậu chàng này chưa từng gặp được người đáng sợ hơn cả quỷ rồi, đây còn không phải là may mắn sao? Chậc.

.........

Phòng thay đồ nữ bị ướt, Văn Thanh không thể không đổi chỗ, hắn do dự giữa lều trại và phòng thay đồ nam, cuối cùng đưa ra quyết định bằng cách tung đồng xu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.