Chương trước
Chương sau
Trần Ngưỡng: "......"

"Bao lớn rồi, còn trưởng thành."

"Mười tám." Văn Thanh ngồi xổm trên cát, "Tôi mãi mãi mười tám tuổi."

"Phụttt.... ha ha." Triệu Nguyên cười phun.

Văn Thanh giơ ngón cái tay phải lên, duỗi ngón trỏ theo chiều ngang, làm động tác nổ súng: "Biu, cậu chết rồi."

Triệu Nguyên suýt chút nữa bị kẹo cao su dán cổ họng.

Tiến độ của nhiệm vụ đã đến nửa sau, tâm lý của mọi người khác với thực tế, xuất hiện nhiều mức độ suy sụp khác nhau.

Trần Ngưỡng cầm hai thanh kẹo cao su trong tay, Triều Giản cũng đưa cho anh, ngửi thấy mùi bạc hà, nghe tiếng người khác vừa nhai vừa thổi bong bóng, lông mày anh nhíu chặt.

"Văn Thanh." Trần Ngưỡng nói, "Mảnh ghép ở phần đầu của nữ thi là màu trắng, cậu cảm thấy nó ẩn ý cho điều là gì?"

Văn Thanh không thể tin được: "Anh thật sự muốn hỏi tôi hả? Có chắc chắn không dạ?"
Trần Ngưỡng không nói đùa với hắn: "Muốn chơi trò chơi một cách vui vẻ, thì nên cùng người chơi khác luận nhiều hơn, không phải sao?"

Văn Thanh lắc đầu: "Không phải nhoa."

Trần Ngưỡng quả thật muốn phun một búng máu vào mặt hắn, không hợp, anh cùng tên này không hợp cạ.

Văn Thanh bẹp bẹp nhai kẹo cao su, đôi mắt híp lại thành một khe nhỏ dưới tóc mái: "Tôi thật sự không ngờ tới việc anh đã đến mức phải tới hỏi tôi đấy."

Trần Ngưỡng nói thầm trong lòng, tôi cũng không nghĩ tới.

"Lần này là nhiệm vụ thứ mấy của cậu?" Trần Ngưỡng đột ngột hỏi.

Văn Thanh nói ra kinh người: "Quên rồi, không đếm xuể."

Hô hấp của Trần Ngưỡng đột nhiên trở nên gấp gáp, là thật sao? Anh vô thức nhìn qua Triều Giản.

Triều Giản ngủ rồi, là ngồi ngủ.

Trần Ngưỡng yên lặng quay đầu lại, xem tiếp phần biểu diễn mà Văn Thanh sắp bắt đầu.
Văn Thanh vẫn đang cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén thâm trầm: "Tôi ghét nhất việc phải dựa dẫm vào người khác, soái ca, tôi biết anh không phải loại người như vậy."

"Chi tiết quyết định thành bại, đây là phương châm sống chống đỡ tôi một đường đi xuống, hiện tại tôi giao nó cho anh, tôi rất coi trọng anh đó, tặng anh một trái tim to nhé." (chắc kiểu dùng hai hợp thành hình trái tim)

Động tác làm được một nửa, Triệu Nguyên gϊếŧ tới: "Châm ngôn của cuộc đời anh không phải là, trăm triệu lần không thể làm khó người khác sao?"

Văn Thanh vuốt vuốt bộ râu không hề tồn tại: "Đều phải, đều phải."

Triệu Nguyên quay mặt lại nói với Trần Ngưỡng: "Miệng anh ta toàn lời nói phét, không một câu nói thật."

Trần Ngưỡng nghĩ thầm, có lời thật, tự nghĩ, có thật, nhưng đều là giả thật lẫn lộn, không phân biệt được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.