Chương trước
Chương sau
Trương Kính Dương muốn mắng anh ta khứu giác có vấn đề, nhưng hắn không nói được lời nào, vì hắn ngửi thấy.

Sắc mặt của những người khác cũng kịch biến.

Gió biển rất lớn, không khí lưu động, trên người mấy người bọn họ đều có cái mùi lạ đó.

Không xác định được ngọn nguồn ở nơi nào.

Vết thương của Phùng Sơ rất bình thường, không phải cậu ta.

Nhưng mùi hôi thối vẫn còn đó.

"Là cánh tay phải của nữ thi." Triệu Nguyên dùng xẻng chỉ vào cát mịn, "Nó ở ngay bên dưới, mùi thối bị bay ra ngoài."

Trương Kính Dương nói: "Hai ngày trước đào ra hai khối xương, không có mùi thối."

"Vậy không có nghĩa là lần cũng vậy." Triệu Nguyên nói xong tự chửi mình một câu trong lòng

Trong lòng hắn biết mùi thối không phải từ trong cát bay ra, là ở trên không trung bay khắp nơi, bị gió biển thổi qua, liên tục thấm vào lỗ chân lông của mấy người bọn họ.
"Có phải là mùi cá chết không?" Triệu Nguyên nhìn về phía biển, "Hoặc là những sinh vật khác trong biển."

"Có khả năng lắm."

Hà Tường Duệ đồng ý nói: "Các sinh vật cũng giống như con người, mùi vị hư thối cũng không khác nhau gì mấy."

"Tựa như con sâu này nè."

Anh ta tiện tay nhặt một một con sâu nhỏ đang bò trên cát: "Nó chết rồi cũng sẽ có mùi như xác chết thối rữa."

Nói xong thì bóp chết, vứt đi.

Bầu không khí chậm lại, những lời của Hà Tường Duệ nói rất đúng.

Nơi này là bãi tắm, một số sinh vật chết dưới biển bị sóng đánh dạt vào bãi cạn là chuyện bình thường.

Trong đầu lại vang lên tiếng đào cát "Sàn sạt" "Sàn sạt".

Nhϊếp ảnh gia toát mồ hôi lạnh.

Trương Kính Dương nói với anh ta đừng quá căng thẳng, thuận tiện bảo anh ta nói điều gì đó với Phùng Sơ đi.

Nhϊếp ảnh gia là người lớn tuổi nhất trong đám bọn họ, anh ta tạo ra chuyện hiểu như vậy, thật rất xấu hổ, muốn mở miệng nói gì đó cũng không dễ.
Huống hồ......

Phùng Sơ dường như không mấy quan tâm đến việc mình bị người khác hiểu lầm, dáng vẻ của hắn vẫn cứ như cũ.

Triệu Nguyên đào cát được một hồi, trong đầu chợt lóe lên thứ gì đó, hắn vội vàng đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài, tìm được thi thể của con sâu nhỏ.

Sau hơn mười giây, Triệu Nguyên dùng sức cắn đốt ngón tay, trực tiếp phá vỡ da thịt, kìm nén tiếng la dồn dập đã lên đến cổ họng xuống, sắc mặt bình thường gọi Hà Tường Duệ, chỉ vào xác con sâu dưới chân: "Anh bắt nó đâu vậy?"

Hà Tường Duệ không hiểu vì sao hắn lại hỏi thế: "Sao thế, nó bò ở trên cát chứ đâu."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.