Hô hấp đều đều.
"Thế mà còn không tỉnh, ngủ cũng say thật đó."
Trần Ngưỡng uể oải ngáp một cái, anh cũng buồn ngủ.
Văn Thanh nhìn từ đầu chí cuối chỉ biết chậc lưỡi, lẽ nào Trần Ngưỡng có em trai hay em gái, cho nên làm anh lớn làm quen rồi, trong tiềm thức mới xếp Triều Giản vào cột em trai, cho rằng gia hòa vạn sự hưng, ca ca đệ đệ một nhà thân, sợ là anh chỉ biết trên đời này có tỷ đệ luyến, không biết còn có cái gọi là niên hạ.
Chậc.
Đệ đệ của đệ đệ lớn hơn cả ca ca. (thằng em của Triều Giản lớn hơn Trần Ngưỡng.)
Trần Ngưỡng nghe được tiếng cười ha ha ha như ngỗng kêu của Vân Thanh, anh đen mặt: "Cậu đang nghĩ gì mà biểu tình quái dị thế hả?"
"Tôi đang suy nghĩ, anh chơi với......"
Văn Thanh vui cười đổi chữ "Lửa" thành dao(đấu kiếm hả gì),hỏi Trần Ngưỡng có thích chơi hay không.
Trần Ngưỡng lột một miếng kẹo cao su ném vào trong miệng, hương vị mát lạnh khiến anh hơi nâng cao tinh thần: "Tôi không thích dao, tôi thích những thứ nhỏ hơn, như đinh sắt hay mảnh thiết mỏng gì đó chẳng hạn ."
Hai mắt Văn Thanh tỏa sáng: "Tôi cũng vậy nè."
Hắn duỗi tay phải về phía Trần Ngưỡng, rồi dùng chính tay trái của mình nắm lấy: "Vậy chúng ta là bạn bè rồi nhé."
Trần Ngưỡng: "......"
Người này dựa vào lực lượng của một mình mình là có thể diễn ra cả một thế giới.
.........
Trước khi mặt trời lặn mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2094612/chuong-2504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.