Mắt mù quả nhiên là bệnh chung của mỗi người chơi đào thoát khỏi mật thất.
Trần Ngưỡng bắt đầu lật từng chiếc nắp thùng, khi đến chiếc thứ ba, anh tìm thấy một mảnh ghép nhỏ ở bên trong.
Nhưng anh còn chưa tỏ kịp mừng rỡ thì đã bị kẹt lại.
"Màu trắng."
Trần Ngưỡng nhéo nhéo mảnh vỡ, lật lên lật xuống, nhưng trên đó không có cái gì hết.
"Mảnh này là mảnh chúng ta cần tìm đúng không?"
Trần Ngưỡng ôm tâm lý may mắn hỏi Triều Giản.
Triều Giản bảo Trần Ngưỡng đưa điện thoại di động của Triệu Nguyên qua, hắn ấn mở di động, tìm được ảnh ghép hình, phóng to, vuốt đầu ngón tay, bấm vào một chỗ.
"Nơi này."
Trần Ngưỡng lau nước cho mảnh ghép rồi cẩn thận đặt nó lên màn hình, vừa với chỗ trống mà Triều Giản chỉ.
Mảnh vỡ trắng tinh này hóa ra là một trong bảy mảnh mà bọn họ đang tìm kiếm.
Phòng tắm có các vật dụng màu này sao?
(nhiệm vụ lần này có phòng tắm nam và nữ, nhà vệ sinh cũng là tách riêng.)
Trí nhớ trong đầu của Trần Ngưỡng như nỗi lên gió lốc, nhưng anh không tìm thấy mảnh ghép tương ứng nào hết.
Ở chỗ này có đồ vật nào thuần trắng nữa đây......
Triều Giản tắt điện thoại di động: "Tìm tiếp đi."
Trần Ngưỡng ngửa mặt nhìn hắn.
Triều Giản dùng mu bàn tay cầm điện thoại đập vào trán anh một cái, không quá mạnh: "Đừng nhìn tôi, nhìn bồn cầu rồi nghĩ xem anh còn bỏ qua cái gì nữa không."
"Lúc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2094204/chuong-2096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.