Không biết hôm nay trước khi mặt trời lặn có thể tìm ra thứ gì đó không nữa.
Không lâu sau, mọi người đến nơi chôn cánh tay phải của cái xác.
Tám người quây quần bên nhau, khi gió biển thổi qua, mùi mồ hôi xộc vào mũi.
Trần Ngưỡng tìm vị trí cho Triều Giản, anh đỡ đối phương ngồi xuống, đưa một cái xẻng màu xanh qua: "Cậu ở chỗ này đào đi."
Triều Giản tay dài, hắn cầm cái xẻng bằng nhựa nhìn vào lại càng thấy bé hơn.
"Đào được bao nhiêu là bấy nhiêu." Trần Ngưỡng nói, "Cậu khẳng định đào nhiều hơn so với tôi. "
Triều Giản chế nhạo, "Ai muốn so với anh."
"Vậy thì cậu tự so với chính mình."
Công phu dỗ dành ai đó của Trần Ngưỡng càng ngày càng thuần thục, há mồm là ra, tự nhiên đến ngay cả chính anh đều có chút vô ngữ, anh ngó ngó thiếu niên, muốn quan sát phản ứng của đối phương.
"Nhìn tôi làm gì?" Triều Giản mí mắt không nâng, giọng điệu lạnh lùng.
"...... Không có gì, đào đi."
Trần Ngưỡng ngồi xổm đào một hồi, rồi đổi thành ngồi đào, sau đó quỳ lên đào, ngay khi anh phát hiện mặt trời sắp lặn rồi, đang muốn hô mọi người thì chợt nhìn thấy một bóng người xám xịt.
Không có đầu.
Bóng người đó đứng bất động.
Đối diện với anh là cánh tay cứng ngắc, một mực chỉ về một hướng.
Tác giả: Tây Tây Đặc
Kia thanh ca ca làm Trần Ngưỡng ngây ngẩn cả người.
Triều Giản cũng như vậy kêu lên hắn, cười như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2094164/chuong-2056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.