Chương trước
Chương sau
Triều Giản: "Không phải."

Trần Ngưỡng sững sờ: "Không phải?"

Không phải ư ? Ánh mắt Trần Ngưỡng lại nhìn về phía Phùng Sơ.

..............

Từng cơn sóng dâng cao đánh vào bãi cát, rồi dội ngược ra biển rộng.

Dưới cái nắng như thiêu đốt, mọi thứ đều được bao phủ bởi một quầng sáng vàng.

Phong cảnh thực sự rất đẹp, có đều những con người ở đây lại sắp phát điên rồi.

Đoàn người đào mệt mỏi, dành ra chút thời gian ngắn ngủi để bổ sung chút nước và đồ ăn.

Trần Ngưỡng nhận lấy chai nước Triều Giản mở ra cho anh, đổ hơn nửa chai vào miệng mới dừng, anh lau nước trên cằm, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: "Thi thể của người chết đuối, qua bao lâu thì mới nổi lên trên mặt nước?"

"Không có thời gian nhất định."

Triệu Nguyên đã từng đi vào vùng tri thức này(từng học qua),cho nên rất tích cực trả lời câu hỏi của Trần Ngưỡng: "Chết đuối, đều chìm trước rồi mới nổi, khoảng thời gian đó phụ thuộc vào nhiệt độ và điều kiện thể chất của từng người, bất quá thường thường là ở trong vòng một tuần."
Trần Ngưỡng nói: "Vậy thì ở đây quá nhanh......"

"Cái gì quá nhanh?"

Trần Ngưỡng chỉ ra phía sau lưng mình.

Đám người Triệu Nguyên biết có vấn đề, nhưng vẫn khống chế không được nhìn qua đó.

Trên biển có một cái xác đang trôi nổi.

Đúng là Thanh Phong.

Ngực cậu ta hếch lên, to hơn và.... trắng hơn.

Cứ như là đã được ngâm dưới nước trong một khoảng thời gian khá dài ấy.

Mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.

Hà Tường Duệ run rẩy nói: "Đừng, đừng, đừng nói là muốn bay lên đây đó nha?"

Trương Kính Dương mắng một câu thô tục: "Đừng nhìn!"

"Không nhìn không nhìn, đào cát đi, chúng ta mau mau đào đi, tìm được manh mối hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về nhà." Tay Hà Tường Duệ run rẩy nắm chặt cái xẻng, lung tung đào cát.

Trần Ngưỡng thỉnh thoảng chú ý đến cái xác trôi trên biển, chợt phát hiện ra nó đang trôi đi rất xa.
Đã nhìn không thấy nữa.

Bóng lưng căng chặt nãy giờ của Trần Ngưỡng giờ mới thả lỏng ra, anh đòi Triều Giản một viên bơ sữa, muốn nhấm nháp một chút vị sửa để bản thân cảm nhận được mình còn sống.

Nhϊếp ảnh gia ngồi nghiêng ở đối diện đang ăn tàu hủ khô, lúc tiến vào chỗ quỷ này anh ta cõng một chiếc túi du lịch rõ to, bên trong chứa rất nhiều đồ ăn.

Mùi vị của tàu hủ khô đóng gói chân không rất thơm, nhưng không có ai hỏi hắn muốn một ít hết, giờ này phút này làm gì còn ai có tâm trạng để ăn đồ ăn vật.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.