Chương trước
Chương sau
Không thể bảo cậu ấy nhịn một chút là qua được, nói vậy sẽ có vẻ quá hời hợt, không có tác dụng an ủi, ngược lại sẽ chọc giận người bệnh, Trần Ngưỡng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cậu lấy sữa viên ra ăn đi? Bóp cho đã tay cũng được, vỡ thì cho tôi ăn."

Hai tay chống nạng của Triều Giản hơi run, hắn rũ mắt đứng im nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: "Anh cõng tôi."

"Được, tôi cõng cậu." Trần Ngưỡng nhìn chân hắn, không biết giận xoay qua, chân hơi cong xuống, "Rồi, tự mình lên đi, tay tôi không tiện vớt cậu đâu."

Phía sau không có động tĩnh.

Trần Ngưỡng quay đầu lại: "Không muốn nữa sao?"

Trên lưng trầm xuống, thân thể thon dài mà nóng bỏng của thiếu niên đè lên người anh, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kì lạ.

"Ôm chặt đó." Trần Ngưỡng nắm không được chân hắn, chỉ có thể dùng cẳng tay giữ lấy, "Ôm cho kỹ đấy, nếu không sẽ té ngã."
Hai tay khoác trên cổ Trần Ngưỡng cổ, trong tay một trái một phái cầm nạng.

Trần Ngưỡng đi một đoạn ngắn đã giống như cá mất nước, khó thở: "Không được, tôi thở không nổi, cậu thả lỏng tay ra chút đi."

Hơi thở bên tai nặng nề: "Không phải anh bảo tôi ôm cho chặt sao?"

"Quá chặt rồi em trai." Trần Ngưỡng bất đắc dĩ nói, "Cổ tôi cho dù được làm bằng sắt đi nữa, bị cậu siết như vậy, nói không cũng sẽ bị dẹt."

Dường như Triều Giản chửi nhỏ một tiếng, thả lỏng tay một chút.

Trần Ngưỡng cõng Triều Giản đến chỗ bán vé, anh bỏ tất cả thẻ nhỏ vào trong một chiếc túi.

"Vào phòng thay đồ nữ trước, Văn Thanh ở bên trong."

Triều Giản chống nạng đi về phía phòng thay đồ nam, Trần Ngưỡng đành phải căng da đầu đi theo.

Kể từ khi đế giày của nhϊếp ảnh gia mang ra một sợi tóc dài từ ngày hôm qua, phòng thay đồ nam đã là một nơi tồn tại mà mọi người đều tránh nói đến.
Trần Ngưỡng dùng tay trái nắm lấy nạng của Triều Giản, ngón tay út của tay phải móc lấy chiếc túi xách, nhắm mắt theo hắn đi đến trước tủ đựng đồ.

Triều Giản chống nạng chỉ vào băng ghế: "Đổ hết thẻ lên rồi sắp xếp ra."

"Trên ghế có......"

Trần Ngưỡng đột nhiên mở to mắt, không còn nữa, lọn tóc biến mất rồi.

Khe hở trên băng ghế không có một sợi tóc.

Chẳng lẽ Văn Thanh đã lấy nó đi? Nói không chừng thật là cậu ta.

Trần Ngưỡng nghĩ như vậy, đôi mắt lại đề phòng nhìn xuống dưới băng ghế.

"Đát"

Nạng chống gõ xuống mặt đất ướt đẫm, kèm theo tiếng quát lạnh của Triều Giản: "Phát ngốc cái gì đó, nhanh lên."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.