Đây là cách tự bảo vệ bản thân của Văn Thanh, hắn chặn lại tất cả con đường có thể nhìn trộm nội tâm của hắn, chơi đến một tay đầy bom khói. 
Triệu Nguyên hỏi: "Giờ tìm không thấy phần đầu, vậy những phần tàn chi còn lại của chân tay còn cần đào nữa không?" 
"Đào." Trần Ngưỡng nói. 
Triệu Nguyên lập tức đi đến chỗ cánh tay phải của nữ thi, sau đó xúc cát từ những dấu vết bọn họ đã đào qua. 
Theo sau là Trương Kính Dương và Phùng Sơ, bọn họ đều trở lại làm việc. 
Nhϊếp ảnh gia không đi theo, anh ta nằm trên cát nhắm mắt, muốn ngủ, nhưng không ngủ được, mi mắt anh cứ nhúc nhích. 
Sự nôn nóng đang thực chất hóa bảo bọc lấy anh ta. 
Trần Ngưỡng muốn đi đào cát, nhưng mới nhích mông lên, lại ngồi xuống, anh nhìn chằm chằm dấu vết mà Văn Thanh vẽ ra trên cát. 
Văn Thành đang cầm một mảnh vỏ sò nhỏ vẽ một đường mảnh và sâu. 
Trần Ngưỡng do dự một lúc, rồi anh cũng vẽ thêm ba dòng dưới dòng của đối phương, một dòng dài bằng nhau, hai dòng còn lại ngắn hơn. 
"Đây là gì thế," Văn Thanh xoa xoa cằm, "Bùa hả?" 
Không đợi Trần Ngưỡng nói chuyện, Văn Thanh đã nói: "Trong tình huống bình thường, ý nghĩ đầu tiên là không dùng." 
Trần Ngưỡng thả trái tim muốn vọt lên cổ họng xuống: "Thế ý nghĩ thứ hai thì sao?" 
Văn Thanh nhìn bốn đường vẽ trên cát, nhếch miệng cười: "Âm phù." 
Đáy mắt Trần Ngưỡng lóe lóe, cũng không phải đáp án giống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2093735/chuong-1627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.