Triệu Nguyên bị hỏi đến nghẹn họng, hắn cùng Trương Kính Dương mắt to trừng mắt nhỏ.
Văn Thanh từ phía sau Triệu Nguyên thò đầu ra, cười vui vẻ nhìn Trương Kính Dương: "Cậu đoán xem?"
Trương Kính Dương: "............"
Văn Thanh mở một hộp kẹo cao su ra: "Ai muốn ăn?"
Không ai trả lời.
"Ngượng ngùng gì chứ?" Văn Thanh cho Triệu Nguyên một thanh: "Của biếu là của lo, của cho là của nợ, ở chỗ ta là không tồn tại, yên tâm nhai."
Mặt Triệu Nguyên đen thui, tôi đội ơn anh.
Văn Thanh lấy một thanh ném vào trong tay Trương Kính Dương, lại lấy một thanh đưa về phía Phùng Sơ.
Phùng Sơ sững sờ.
Văn Thanh cầm kẹo cao su lắc lắc trước mặt cậu ta: "Em trai thanh, hồi hồn."
Phùng Sơ dùng hai tay nhận kẹo cao su: "Cảm ơn."
"Không có chi." Văn Thanh cười nói, "Đừng coi tôi như người lạ, gặp nhau ở đây cũng là có duyên."
Khóe môi Phùng Sơ cong lên thành hình vòng cung: "Ừm."
Văn Thanh đi tới chỗ nhϊếp ảnh gia, đưa một thanh kẹo cao su qua, đối phương còn chưa tiếp, hắn đã đột ngột rụt tay lại.
"Anh biểu hiện không tốt, tôi không cho anh."
Nhϊếp ảnh gia sẽ không bởi vì không nhận được kẹo cao su mà tức giận, nhưng hắn ta không thích mọi người đều có, chỉ mình mình không có, loại cảm giác bị bài xích ra bên ngoài này làm hắn ta luống cuống.
Anh ta quay đầu xin lỗi Trần Ngưỡng, tỏ vẻ mọi chuyện đều là hiểu lầm.
"Cậu Trần, tôi bị cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2093733/chuong-1625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.