"Có muốn uống chút nước không?" Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản khẽ lắc đầu.
"Tôi uống, tôi sắp chết khát rồi." Trần Ngưỡng nói, "Cậu giúp tôi vặn nắp."
Triều Giản nâng mí mắt lên, đáy mắt vẫn còn đỏ, nhưng đã không hung dữ, nghi ngờ, tối tăm, phẫn nộ, những cảm xúc ngắn ngủi kia đã chìm trở về biển sâu.
Trần Ngưỡng giơ đôi tay lên cho hắn xem: "Tay ca ca tàn rồi."
Triều Giản: "......"
Trần Ngưỡng dùng lòng bàn tay cầm nước khoáng lên uống mấy ngụm lớn, cổ họng như bốc cháy hơi dịu đi, chợt lia mắt thấy vẻ mặt ngu người của Hà Tường Duệ, kiềm chế không được phun ra một ngụm nước.
"Phụttt --"
Cột nước lao về phía đối diện.
Một giọt nước rơi xuống từ chiếc mũi thẳng cao của Triều Giản, lướt qua môi, hắn duỗi đầu lưỡi liếʍ sạch,mặt không biểu tình nhìn Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng bày ra một bộ dáng mới thấy: "Tôi phát hiện trên môi cậu có một nốt ruồi nhỏ."
Triều Giản cười lạnh.
Chiêu nói sang chuyện khác không thành công, Trần Ngưỡng lập tức đổi thành làm sai biết sửa: "Chuyện vừa rồi, tôi xin lỗi."
Anh bảo Triều Giản nhìn Hà Tường Duệ ở đằng kia xem: "Tôi muốn cười nên không kìm được mới phun."
Triều Giản kệ những người khác, hắn chỉ vào quần áo trên người: "Ướt rồi."
"Gió biển rất lớn, để như vậy một lúc sẽ khô ngay thôi." Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản không nóng không lạnh nói một câu: "Tôi không biết sao?"
Trần Ngưỡng: "...... Vậy sao cậu còn nhắc?"
Anh liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2093086/chuong-978.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.