Bạch Liễu đưa tay sờ chỗ mình bị cắn ở cổ, nơi ấy vẫn còn dính chất nhầy thuộc về cơ thể của đám người bệnh thực vật. Cậu quẹt một ít rồi đưa lên mũi ngửi. Có mùi máu của cậu, mùi rơm rạ ẩm ướt hư thối, ngoài ra còn có một mùi vô cùng nhạt…
Bạch Liễu bình tĩnh cho ngón tay vào miệng.
—— chất nhầy có mùi nấm cực kỳ nhạt.
Ngửi không rõ, nhưng nếm thì có thể nếm ra.
Trẻ con ở đây không ăn nấm, ngược lại là người bệnh ăn nấm sao?
Thức ăn duy nhất của bệnh nhân trong phòng ICU chính là [thuốc] mà y tá mang vào phòng mỗi ngày.
Mà [thuốc] rõ ràng không phải nấm, bởi nó là chất lỏng, mặc dù không loại trừ trong chất lỏng chứa các thành phần của nấm, nhưng so với khả năng này, Bạch Liễu cảm thấy có khả năng khác cao hơn.
Ánh mắt Bạch Liễu dừng trên chiếc giường rơm trước mặt.
Cậu bước tới, đi vòng quanh chiếc giường rơm này, càng nhìn càng có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ. Quả nhiên thứ này giống như một cái giường, nhưng với ánh đèn mờ ảo cộng thêm hơi nước bốc lên 24 giờ không ngớt, rơm bắt đầu bị mốc – tất cả những điều kiện này hợp lại khiến Bạch Liễu cảm thấy nơi này giống một phòng trồng nấm tiêu chuẩn hơn là cái giường, và chiếc giường rơm này chính là môi trường nuôi cấy nấm.
Bạch Liễu vén ga trải giường màu trắng lên, lộ ra một mảng rơm rạ lớn khô héo. Cậu khảy đại hai cái là thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2093007/chuong-899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.