Chương trước
Chương sau
Hiện tại chưa có đứa trẻ nào mất tích, rất có khả năng chỉ là do mục tiêu quá nhiều khiến chúng phân tâm. Thế nhưng một khi chúng ghim thì rất dễ bị bắt đi.

Hơn nữa, điều khiến Bạch Liễu thấy nguy hiểm hơn chính là tối hôm qua chỉ có 1 con, tối nay lại tận ba con. Số lượng Đứa trẻ dị dạng ngày càng tăng cao.

“Đúng là tôi cần nhóc đến gần chúng để tìm nhược điểm, chuyện này rất quan trọng với tôi, dĩ nhiên là tôi sẽ trả tiền cho nhóc.” Bạch Liễu nhẹ giọng nói: “Nhưng không phải tối nay. Cậu bạn nhỏ à, tối nay quá nguy hiểm, tôi sẽ không hy sinh nhóc chỉ để làm chuyện này đâu. Chờ đêm mai tôi tìm được cách bảo vệ nhóc, chúng ta làm sau cũng chẳng muộn.”

Phía đầu dây bên kia trầm mặc đến lạ. Khoảng một phút sau, nhóc Bạch Lục vờ như không nghe thấy gì, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương vào nhà rồi, ba đứa kia đuổi theo tôi. Quý ngài nhà đầu tư, đêm nay trò chuyện tổng cộng 31 phút, bớt cho anh số lẻ, lấy 30 phút thôi, tổng cộng 3000 tệ. Anh đã thiếu tôi 6000 tệ.”
Nhóc Bạch Lục nói năng lễ phép song không mất đi vẻ hùng hổ dọa người: “Thiếu tiền lương bồi nói chuyện của trẻ vị thành niên là thói quen xấu, hy vọng ngày mai khi gặp mặt anh có thể nhanh chóng thanh toán 6000 tệ cho tôi. Cảm ơn đã giúp đỡ. Chúc anh buổi tối tốt lành, quý ngài nhà đầu tư.”

Dựa theo tình hình tối qua, lúc này nhóc Bạch Lục hẳn nên dứt khoát cúp máy, nhưng hôm nay nhóc nói xong vẫn không cúp.

Bạch Liễu có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng bước chân chạy nhanh trong không gian trống trải. Sau lưng nhóc ấy còn truyền đến tiếng cười hì hì của trẻ em, tiếng thở dốc và tiếng khóc nức nở rất cố gắng kìm nén của Mộc Kha nhỏ. Tiếng bước chân dần dần từ nhanh thành chậm, cảm giác xào xạc như đang giẫm trên cát biến thành tiếng đạp chân trên nền bê tông, tiếng cười kì quái của lũ trẻ sau lưng nhỏ lại. Hẳn là sắp về đến phòng.
Nhóc Mộc Kha vô cùng cố gắng chạy theo sau nhóc Bạch Lục. Cậu nhóc bị nhóc Bạch Lục kéo chạy nguyên đêm, vì tim không tốt nên bờ môi tím tái. Vậy mà vẫn cắn răng bám theo, không hề gây náo loạn. Hình như nhóc ta cũng biết nhóc Bạch Lục kéo mình chạy là muốn tốt cho mình.

Mộc Kha biết, nếu không có nhóc Bạch Lục kéo mình chạy ngày hôm nay, chắc chắn cậu bé sẽ không chống đỡ được cho đến khi gọi điện với nhà đầu tư xong.

Nếu không có cách nào báo với nhà đầu tư, ngày mai nhóc sẽ không thể tham gia lễ rửa tội. Với trại mồ côi, việc này vô cùng nghiêm trọng, không chừng bọn họ còn sẽ bị phạt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.