“Tút tút tút…”
Phía bên kia đầu dây chẳng hề do dự mà cúp máy.
Bạch Liễu: “…”
Rõ ràng là muốn khen cậu chơi hay mà nhỉ? Năm cậu mười bốn tuổi cũng có cái kiểu ưỡn ẹo vậy sao??
Wao, thật kinh khủng.
Bạch Liễu cất điện thoại, ánh mắt dừng nơi chiếc giường làm từ rơm rạ ẩm ướt quá độ kia, đôi mắt đột nhiên nheo lại.
Đêm nay, cậu đã ngửi được mùi thực vật phân hủy như có như không trên người bệnh nhân kia. Trước đấy cậu luôn đặt sự chú ý lên trận đánh với bọn Miêu Phi Xỉ, không ngửi ra được đó rốt cuộc là mùi gì, chỉ cảm thấy là loại mùi thực vật nào đấy. Giống như rơm rạ bị hư nát, nhưng còn thứ mùi khác ẩn dưới mùi của đống rơm kia.
Bạch Liễu đưa tay sờ chỗ mình bị cắn ở cổ, nơi ấy vẫn còn dính chất nhầy thuộc về cơ thể của đám người bệnh thực vật. Cậu quẹt một ít rồi đưa lên mũi ngửi. Có mùi máu của cậu, mùi rơm rạ ẩm ướt hư thối, ngoài ra còn có một mùi vô cùng nhạt…
Bạch Liễu bình tĩnh cho ngón tay vào miệng.
—— chất nhầy có mùi nấm cực kỳ nhạt.
Ngửi không rõ, nhưng nếm thì có thể nếm ra.
Trẻ con ở đây không ăn nấm, ngược lại là người bệnh ăn nấm sao?
Thức ăn duy nhất của bệnh nhân trong phòng ICU chính là [thuốc] mà y tá mang vào phòng mỗi ngày.
Mà [thuốc] rõ ràng không phải nấm, bởi nó là chất lỏng, mặc dù không loại trừ trong chất lỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/2092795/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.